Chủ Nhật, 26 tháng 9, 2010

Xài đồ hiện đại



Nghĩ mà mắc cười quá chừng chừng.

Từ chuyện cBH được tậu cho cái âm thanh loại đơn giản xách đi đâu cũng được.
1 bà nhất định giữ số tiền mọi người góp được, nhất định gạt ý kiến của tất cả không đồng ý đưa cho cBH giữ. Hôm sau bà đưa vô 1 cái máy chỉ xài được khi có điện, còn không có điện thì chịu. Hiệu lạ hoắc và cái vỏ trầy sướt tùm lum, cũ rơ cũ rích, chỉ có cái micro là mới toe, với cái biên lai giá 2T3.
CBH đưa qua cho tôi xem và hỏi cái này thấy thế nào, sao chị thấy cũ quá mà giá tới 2,3 lận.
Thú thật về máy móc điện tử, tôi thường dùng từ đồ "hại điện", dốt đặc. Nhưng, nhìn qua cái máy: hai chị em đồng ý hàng cũ rích. Còn tôi nhất là chỉ xài được khi có điện, không phù hợp, mua loại có xạc pin để dành khi không có điện cũng xài được luôn.
CBH gọi cho nhóm đại diện, đầu giờ chiều hôm ấy người đại diện vô nhìn cái máy: máy đã quấn lại, giá bên ngoài chỉ chừng 300. Còn cái máy bên này có cái giá hơn 1T, cái khoảng 900, có cái mắc hơn nữa. Cuối cùng, người phụ nữ vô, từ bên này nghe tiếng bà ta càu nhàu này kia máy bà mua là hàng tốt, nhưng tại trời mưa quá nên người ta không đưa được cái thùng mới, v.v.v.v. CBH không dính vô để nhóm đại diện tự làm việc. Cuối giờ hỏi kết quả: bà ta trả lại tiền để nhóm đại diện đi mua.
Hừm, con người gian và tham thật! Cái bà này tưởng ai cũng ù ù cạc cạc, tính sơ múi 2T.
Hôm sau, người đại diện mang cái máy y hiệu bên này nhưng hàng tốt nhất, có cả tape và cổng Usb, radio, âm thanh cực to, phần micro có cả nút điều chỉnh lớn nhỏ.
Chuyện gây cười bắt đầu từ cái máy hiện đại này.

Hôm sau, CBH qua:
- Ê, mày ơi! Sao hồi sáng chị mở nói vẫn còn tốt, nhưng giờ này nó cứ "Bụp! Bụp!" liên tục, các đèn nháy tùm lum mà nói không được!? Chị đâu có chỉnh gì đâu, hôm qua để sao hôm nay chỉ lấy ra xài thôi.
Tôi xem thì đúng i xì, mọi thứ bình thường nhưng cứ "Bụp! Bụp!", đành bó tay. CBH mang về phòng.
Chiều, khi tôi đi qua phòng, cBH gọi lại với khuôn mặt tươi roi rói:
- Giờ chị bật lên nó lại nói được rồi mày.
Hơi ngạc nhiên có lẽ nó mát dây, hỏi:
- Chị có gọi cho người ta chưa, để người ta mang ra tiệm xem sao?

Một chốc sau, cBH bước qua cùng cái máy với vẻ mặt đầy thắc mắc:
- Ê mày ơi, giờ nó lại "Bụp! Bụp!" không nghe được gì hết!
Bỗng dưng tôi chợt nghĩ:
- Qua nay chị có cắm điện cho nó không đó ???
CBH trố mắt ngạc nhiên:
- Phải cắm điện hả ? Dây điện đâu mà cắm ???
- Chời ơi, dây điện ở trong thùng đó, lấy ra ghim vô máy rồi ghim vào ổ điện. Qua nay chị xài hết điện trong cục pin sạc rồi nên nó mới lụp bụp như thế đó. Em cứ tưởng chị có cắm điện mà nó bị như thế chứ.
Thế là cùng cBH về phòng lấy dây điện cắm vô, máy nói bình thường.

Hai chị em phá ra cười, cười vì cái ngớ ngẩn của mình. Chẳng khác gì "Hai lúa lên tỉnh".
Đang mắc cười vì dân thành phố chính hiệu con nai vàng, mà máy móc thì dốt đặc, xém tí bị người khác cười chê cho khi gọi họ vào mắng vốn cái máy hiện đại mới mua mà đã muốn hư. Chị chưa gọi.

Thế là nhân tiện đang cười, tôi nhắc lại chuyện xưa... cBH vừa cười khanh khách vừa vỗ vai tôi:
- Con khỉ này, mày làm tao cười muốn bể bụng.

Tôi nhắc lại chuyện cách nay khoảng 7 - 9 năm, năm đó cùng ban, cHlớn có tiền đô người nhà gởi cho, cHlớn dẫn cả nhóm đi siêu thị M-max CH ăn gà rán. Hình như năm đó món này mới có ở SG được vài năm.
Vô tiệm ăn ngay trong Sthị, từng trận cười cứ thế mà nối tiếp nhau, cười đến no và đau cả bụng. Chỉ vì giống "Hai lúa lên tỉnh":
Gọi món: cả nhóm đi ra quầy nhốn nháo chỉ cái này cái nọ, hỏi giá này kia, trong khi cái giá tiền để chình ình trên đó. Cười quá chừng. Mấy em đứng quầy thấy mọi người, toàn già (chỉ trừ tôi là trẻ) tưởng đùa nên cười vui chứ có biết đâu toàn "Hai lúa" cả.
Chọn bàn và bê thức ăn ra bàn. Đến phần sử dụng dao muỗng nĩa để ăn. Nghe người ta nói ăn món tây (đui) này phải dùng mấy thứ kia nó mới xoang, sành đời. CTình Si chẳng biết sao đó mà nguyên cái đùi gà đã chín ngắc vậy mà mó nhảy phóc ngay xuống đất, trên nĩa của cTS chỉ dính lại miếng thịt bé xíu. Mọi người cười quá chừng.
CTS còn tếu:
- Không sao, tụi mi mấy đứa che cho chị, chị lượm lên, phủi đi ăn tiếp, dại gì mà bỏ đi.
Loay hoay mãi với cái nĩa, chẳng ai ăn được gì bù lại cứ cười và cười vì dao cầm tay nào? muỗng rồi nĩa tay nào? Đổi qua đổi lại, người này nói dao bên phải, nĩa bên trái. Người thì nói dao trái nĩa phải. Người thì còn muỗng tay nào? Người nào xắn được 1 miếng thì hí hớn khoe thành công rồi.
Chưa, được miếng thịt thì ăn chấm gì, ớt hay cà chua ???
cứ thế mà cười, giòn tan. Lại châu đầu vào nhau:
- Mấy bàn kia chẳng biết chị em mình có gì vui mà cứ cười khúc kha khúc khích thế kia, ha!
hihi hihi hihi

Cuối cùng, đứa nhỏ nhất lên tiếng, bởi nó đã đi ăn món này rồi.
- Các chị nhìn em nè: bỏ dao bỏ muỗng nĩa sang một bên, cầm thẳng cái đùi / cánh gà lên, chấm tương và đưa lên miệng cắn cái ..., rồi ung dung nhai...
- Ồ, có lý quá, con nhỏ này chẳng chịu nói trước làm các chị 1 phen bể bụng.
hihi haha hehe
- Tại các chị đòi ăn theo đúng tây, còn em chỉ biết ăn theo kiểu nông dân quê mùa thôi...

Đến phần kết: đi rửa tay. Lại 1 phen nhốn nháo, rửa làm sao ? xà bông đâu? vòi nước làm sao cho nó chảy? Sao chị làm cách nào nó cũng không nhả nước ra thế ???
Rửa được đôi bàn tay lại thêm 1 trận cười rung ruột.

Hễ nhắc lại chuyện đi ăn gà rán là cười chảy nước mắt.
Mới đó mà CTSi đã nghỉ hưu được gần 5 năm rồi. CNN còn 3 năm và 2 cHlớn chỉ còn 4 năm nữa là hưu, còn cBH và tôi còn phải thêm 15 năm nữa mới được an dưỡng.


Ngẫm nghĩ: chúng tôi quả thật lúa quá chừng chừng. Đến giờ này vẫn chẳng hơn gì, vẫn cứ lúa. Cái gì hơi hiện đại 1 chút là điếc đặc, cứ phải nhờ đám trẻ chúng chỉ dẫn cho.

Ôi, đời "dức cháo"!!!



Không có nhận xét nào: