Thứ Bảy, 10 tháng 4, 2010

49 ngày của Bố!



Hôm nay 49 ngày của Bố.
Người Công giáo không có ngày cúng thất tuần (49 ngày) như Phật giáo, chỉ 100 ngày rồi 1 năm, 2 năm, 3 năm, .v.v.v. Nhưng, có lẽ vì thương Bố quá nên con cái làm luôn cái ngày 49, đếm ngày để ... tưởng nhớ Bố, vị Cha Già đáng kính.
Xóm hẹn nhau đi thăm Mộ Bố, hẹn nhau đi lễ cầu nguyện, v.v.v. Nhưng, ý người còn ý Chúa nữa cơ. Dự định xin dâng lễ đồng tế, nhưng cuối cùng do Cha Phổ bệnh nặng nên không mời được Cha Mai, Cha Thành thì bận quá cũng không mời được luôn, chỉ còn Cha xứ. Thôi thì gia đình.

Nhưng cũng vui vì Cha xứ ngày nào cũng nhớ Bố và dâng lễ trước tiên cho Bố rồi mới đến các Linh hồn gia đình xin lễ...

Đêm qua gần 12 giờ mới ngủ được, sáng nay .... trễ cái hẹn với SrT làm Sr đợi đến hơn 15 phút.... Sr giận, lời Sr M nói làm tôi ngậm tăm luôn:
- Dì đợi lâu lắm rồi đấy. Dì tính đi một mình rồi đấy. Trễ chừng 5 phút nữa là Dì đi rồi.//
Còn Sr thì :
- Nếu không giờ này em đã đến nơi rồi.

Biết lỗi của mình tôi chẳng dám ...
Mà chẳng hiểu sao mọi khi là mở miệng nói sorry or xin lỗi ngay, còn hôm nay thì ngậm tăm, cái đầu muốn nói nhưng cái miệng nhất định không mở.... bất tuân
Đến nơi hình như đồng hồ chỉ 8:30, trễ mất 30 phút của Sr. Tội nặng lắm, làm Sr mất uy tín ...

Thánh lễ, tôi hơi bị lơ ngơ vì cái đầu đau & một phần ... do xúc động vì thánh lễ hôm nay ai cũng nói về Bố. Cố không nghĩ về Bố để đỡ mít ướt ....
Hôm nay mới được nghe lại từ " cù bơ cù bất ", tôi chợt cười ra nước mắt khi nghĩ đến chị em chúng tôi...
Sr T nói, chia sẻ Bố ... Tôi chợt "ừ, bản lĩnh thật, thế mới được chọn là ...."
Ghi âm lại 2/3 thánh lễ sáng nay.


Trưa, đầu đau đau, ráng ngủ để cơn đau dịu đi, thuốc đã uống đủ liều, cả của Thầy Sr và bên ĐKTM (tất cả đều là thuốc bổ ). 1:30 thức dậy, loanh quanh rồi lên lầu vô Net xem trang web của nhà Sr mà Út chỉ.
Đúng 3 giờ đọc kinh, xong là xuống tắm ngay để vô nhà Sr trước 5 phút là 3:30, bởi tối qua Sr T nói: chiều em có lớp chắc 3g30 đi, sáng đã trễ mắc lỗi hoài nên chiều không dám lề mề nữa.
Ai dè .... hình như tôi nhớ nhưng Sr thì không hẹn.
Lỡ rồi thôi thì ... "Có đi lên Bố không?"
Sr gật đầu đi là Nó mừng, nếu không thì chắc chắn tôi đi 1 mình chứ chẳng quay về.

Sr buồn chuyện sáng lâu thiệt, tôi im re chẳng dám hó hé. hìhì Tôi cười mình giống con nít dù đã "có tí tuổi"

Cảm ơn Sr vì tôi được ghé thăm Sr Wỳnh. Nói chuyện với Sr Wỳnh tôi như được sống lại cái ngày xa xưa... dù tôi chẳng còn nhớ Sr ra giúp xứ năm nào.
Về kể chị nghe Sr W gởi lời thăm. Chị không biết Sr W nhưng lại biết Dì Sen. hihihi, 2 trong 1.

Làm lỗi, lòng áy náy.... đúng là không có răng mà còn bứt rứt, có răng thì chít cái thân già hư này...
Con xin lỗi Dì!

Tự dưng ngẫm nghĩ, cái tính hay nghĩ, nói ráng bỏ mà vẫn chưa bỏ được.
chắc lại 1 mình đi, nếu chưa nguôi///


Sáng, rước Mình Thánh xuống, tôi khóc ngon lành. Ước gì lúc đó chỉ có 1 mình.

Hôm nay, ngẫm nghĩ KMC Mầu Nhiệm Thương của Sr TH, vì sao mình lại thích mầu nhiệm này hơn những mầu nhiệm Vui, Mừng & Sáng ??? Tôi cười.




Không có nhận xét nào: