Thứ Sáu, 12 tháng 2, 2010

Kỷ niệm

Cảm ơn chị Yêu
Cảm ơn Bố H,...

Bố Hờ
bài trướcmục lụcbài kế
Thu Thảo
Chín giờ tối, sau một ngày làm việc mệt nhoài 13 tiếng, vừa mở máy vừa "lùa" cơm, mới được vài miếng.. màn hình hiện lên dòng chữ đen đậm làm tôi ngỡ ngàng ..
Thảo, suốt ngày hôm nay chị gọi phôn sao không mở máy? Bố H mất rồi!
Không thể có điều đó, tôi mới gặp Bố tuần trước đây thôi mà. Lúc ấy, Bố vẫn khỏe như vâm, vẫn luôn chiều tôi như mọi khi. Vì trong ngày dù bận rộn thế nào mà hễ tôi đến với Bố, cần bờ vai là Bố bỏ hết mọi chuyện để cho tôi "bán than". Còn tôi, trong lòng tôi dù vui hay buồn, nhất là những lúc gặp bế tắc, người mà tôi chạy đến thở than rồi gục vào bờ vai ròm là Bố, nhận từ Bố sự im lặng lắng nghe tôi tuôn hết những ấm ức trong lòng, rồi Bố ôm tôi vào lòng và vỗ nhè nhẹ lên vai, lên lưng và xoa đầu tôi:"Thương con quá, Thảo!"
Tôi không thể tin tin nhắn ấy là thật. Tôi gọi Bố: "Số máy này đang tạm ngưng..." Gọi chị An... nghe tiếng chị nghẹn ngào... tôi điếng người ... Chúa ơi! Bố đi mà chẳng thèm báo cho con biết dù chỉ một tiếng!
Tôi chết lặng, nước mắt tuôn như đang tắm mưa, tìm Bố trong trí....thẫn thờ nhớ lại cuộc gặp cuối cùng với Bố hồi tuần trước.
Hôm ấy, tôi "đặt" cái hẹn cuối tuần với Bố và chị An, mừng Ngày của Mẹ. Buổi trưa Bố dùng cơm với Mẹ ở nhà Mẹ của tôi, chiều tôi qua Bố chơi, nhõng nhẽo với Bố & nói với Bố rằng: -
- Con cảm ơn Bố đã luôn coi con như con ruột của Bố, chăm sóc con những lúc con buồn nản vì công việc, tình cảm trai gái, những lúc con cần là Bố sẵn sàng bên con. Chúc Bố thật hạnh phúc trong Ngày của Mẹ. Con yêu Bố!
.. rồi cùng Bố và chị An đi nhà thờ cầu nguyện xin bình an cho Mẹ, cho Bố, cho các bà Mẹ.... thân sơ cũng như chưa hề quen biết... Sau đó Bố và tôi ra ngoài ăn tối ở chợ đêm SG, mua sắm linh tinh nếu thích, ăn kem trái dừa ở CL, đến 8 giờ nghe nhạc sống ở AN (lúc này chị An phải về dòng), sau đó đưa Bố về rồi về nhà hôm sau đi làm sớm.
Và Bố cũng "đặt" cái hẹn với tôi vào ngày hôm sau: Buổi trưa & chiều ghé Bố ăn cơm, Bố làm cơm đặc biệt mừng SN đứa con đẻ ngang hông, với các món ăn tôi thấy thích như: gỏi bồn bồn, sò dương nướng, mực một nắng nướng, cơm chiên dương châu, lẩu Thái nhưng thật ít cay (dù tôi có nhắc hay không, chắc chắn là Bố không nấu cay dù Bố ăn khá cay). Bố còn muốn tôi chọn món quà mà tôi thích nhất. Tôi kể toàn những thứ đắt tiền như điện thọai di động, máy tính xách tay, đôi giầy bít bằng da thật, .v.v.v, nhưng con thích Bố dạy cho con giỏi ngoại ngữ... con muốn ngoại ngữ của con khá hơn, thời đại đất nước hội nhập quốc tế mà con lại dốt ngoại ngữ trong khi Bố của con nói như tiếng mẹ đẻ, điều kiện học: Bố theo con, vì con là đứa học trò không theo kỉ luật, rảnh mới học, sẽ lười học bài... (nháy mắt với chị An) Nghe tôi nói Bố chỉ cười:
- Gớm, sao con thích nhiều thứ thế, bán Bố đi nhé, con xem liệu có ai chịu mua Bố không ? Dạy ngoại ngữ cho con thì chắc rồi, khỏi lo.
- Bố mà chịu, con bảo đảm ngoài kia cả khối người sắp hàng chờ mua... Bố kìa. Bố cũng còn mướt lắm! Chị An có đồng ý với em không nè? (nháy mắt với chị An trêu Bố)
Bố lấy giọng các bà mẹ Bắc Kỳ cục:
- Cha bố cô, chưa gì đã đòi gả chồng cho Bố!
Tôi cười ha hả ôm lấy eo Bố, chị An chỉ còn biết lắc đầu cười.
- Con nói đùa thôi, con chẳng cần hay thích vật nào ngoại trừ Bố Hờ của con. (nháy mắt với chị An)
Lo hậu sự cho Bố, vĩnh viễn mất Bố trước ngày Ngày của Mẹ, thứ bảy trời âm u từ sớm. Các con nuôi của Bố, những người thọ ân ... về đưa chân Bố thật đông. Bố không có con nhưng ngày đi tang xô, trắng, có cả vàng .... ai cũng tiếc thương Bố.
Hai ngày lo hậu sự, chị An mới nói sự thật cho tôi biết: Bố nhiễm bệnh mấy tháng rồi nhưng không muốn tôi lo, bởi mỗi lần Bố nhắc đến cái chết, sự chia ly âm dương giữa Bố- con là em .... (Tôi tiếp lời chị).... luôn la to không cho Bố nói tiếp... sau đó ngồi một mình khóc như mưa:
- Không được! Phản đối!!
Bố ôm vào lòng, dỗ dành, em thủ thỉ với Bố:
- Đến lúc phải ra đi, con có gào thét phản đối cũng đâu có được Bố nhỉ ? Nhưng, Bố của con sống lâu lắm, Bố còn phải lo gả chồng cho con, bế cháu ngoại cho chúng con đi chơi... (cười hì hì ôm Bố)
Chị nói chị cũng không ngờ Bố ra đi đột ngột như thế, chẳng di huấn dù chỉ một lời, mấy ngày gần đây Bố chỉ dặn chị nhớ chăm sóc em như Bố đã làm. Bố đi lành lắm, ngủ và ngủ luôn.
Bố H là người phụ nữ nhỏ nhắn với khuôn mặt tôi đoán: thời trẻ chắc là xinh lắm, hoa khôi chứ chẳng chơi, các đường nét đến nay vẫn đẹp. Bố H sống độc thân từ ngày chồng và con Bố bị lạc đạn năm đó để lại mình Bố ...
Tôi quý Bố ngay từ lần gặp đầu tiên. Tên ông bà đặt cho Bố là Thủy Tiên, nhưng tánh Bố rất hiền và nhân hậu, giọng nói lại nhỏ nhẹ & từ tốn, Bố kể chuyện rất quyến rũ.... Càng thân với Bố tôi càng quý Bố hơn. Tôi hay đùa:
- Đúng ra ông bà thân sinh của chị đặt tên chị là Tiên Hiền mới phải.
Những ngày đầu tôi hay gọi chị là chị Tiên Hiền; lâu lâu phá chị tôi gọi thành Tiên Huyền... Tiền
Nghĩ đến những năm tháng đầu mới quen biết Bố, tôi xưng hô với Bố là Chị, Em. Lúc đó tôi đâu biết Bố chỉ kém Me tôi vài tuổi ... vì bề ngòai Bố trẻ lắm cơ. Đến khi biết ra tuổi của Bố... Bố cười xòa.
Lần SN hai năm trước, Bố muốn tặng tôi một món quà mà tôi thích. Thế là tôi chọn món quà "không xưng hô là Chị, Em nữa, đổi thành Bố H (H là Hờ... tôi phá Bố, vì tôi đã mất Ba) và Con, phải có bữa tiệc dưới sự làm chứng của chị An (người con nuôi của Bố, có tên trong hộ khẩu...) Chị An mồ côi cha mẹ vào những ngày chạy loạn năm ấy, sống trong cô nhi viện. Bố làm giấy xin nhận chị là con nuôi và lo cho chị ăn học tới nơi tới chốn, chị có ý hướng đi tu và Bố là người khuyến khích chị.. Chị An hơn tôi bốn tuổi.
Ngày lễ Ngày của Mẹ năm nay, tôi dự định làm bữa tiệc nhỏ để Mẹ tôi và Bố thân nhau hơn nữa... nhưng dự định này không bao giờ thành. Tôi mất Bố H từ đây. Chỉ còn lại Mẹ:
"Mẹ ơi, con yêu Mẹ! Con xin lỗi những lúc con ngang bướng. Xin tha lỗi cho con. Con cám ơn Mẹ, vì Mẹ là Mẹ của con, vì Mẹ đã sinh ra con làm người...”
Thu Thảo
1giờ sáng Sàigon ngày 13/5/2007

Không có nhận xét nào: