Thứ Sáu, 20 tháng 11, 2009

Ngày Tháo giày ....




Hìhì định bụng ngày hôm nay cũng như mọi ngày trong năm, bộ áo dài thường ngày và áo đã ủi sẵn treo ở móc, nhưng tối qua dự lễ và tiệc, năm nào cũng tổ chức vào tối hôm trước dành riêng cho các thầy cô giáo và nhân viên nhà trường, do ban hội phụ huynh khoản đãi phần tiệc. Tối hôm qua thấy nhiều người diện đẹp, hìhì thôi thì mình cũng phải khác ngày thường 1 chút cho nó trang trọng hơn với đám nhí của mình.

Sau khi dự tiệc và vòng xe đi cắt lại mái tóc, về nhà lấy bộ áo ra nhúng nước phơi hơi rao ráo nước là lo mang vào ủi ngay, bởi nó lụa nên ủi phiền phức quá chừng.

Áo ài lụa bận lên trông đẹp và nhẹ nhàng thật, nhưng phần ủi và giữ gìn thì cực.
Ủi: nếu vải đã khô thì cho dù xịt nước ủi vẫn bị những nếp nhăn cứ y như chưa ủi, mà bàn ủi phải vừa độ nóng nếu không "xèo" khét lẹt ==> cháy.
Giữ gìn: móng tay chỉ cần hơi bị sướt là đi toong cái áo (bị rồi). Nơi làm việc không phải nơi cao cấp nên chỉ cần sơ ý một chút là xong....
Thế nên bộ này chỉ bận có mấy lần mà đã sắp đi toong rồi.
Lụa nền the bông ép, tiền vải đã hơn 300 mà cách nay 2 năm.


Cắt tóc lần này tìm ra được cái card nên lên đúng cái tiệm đã cắt mái tóc này lần đầu cho mình - ưng ý, còn chỗ khác không ưng ý. Cắt và gội hết 80, sót ruột thật ... hýc, để tóc ngắn hao tài thế đấy, cứ hơn 1 tháng là phải đi tỉa tém... Tốn chút nhưng ưng ý. Mà lâu lắm rồi tôi không ra ngoài gội đầu, họ cứ gãi da đầu, gội xong hết cả tiếng. Tóc yếu dễ bị rụng mà ra ngoài gội thì ... rụng hết tóc. Nhưng tối qua vì cái đầu hơn tuần nay thường bị nhức đầu, tôi biết cái nhức đầu này là do bệnh viêm đa xoang bị tái lại mà ra, nhưng tôi không muốn uống thuốc nên ráng .... không tranh thủ đi khám bệnh. Đi gội cái đầu để họ mát- sa da đầu, cổ và vai 1 chút thấy nhẹ cái đầu.


Quay lại hôm nay, hình như bộ áo dài của tôi sáng nay là ... :-))
Lên lớp, các nhí xì xầm bàn tán:
- Cô mặc áo dài đẹp quá!
- Đẹp hơn mọi ngày.
- Tôi thấy áo này đẹp hơn mấy ao kia nhiều.
- Cô đẹp quá.
- Cô mới cắt tóc hả cô? Con thích để tóc dài, để tóc dài đẹp hơn tóc ngắn.


Cô trò chơi với nhau 30 phút thì xuống sân dự lễ.
Eo ơi lễ lạc gì mà lủng ca lủng củng, nhìn vô cứ y như chẳng có sự chuẩn bị gì ....
Các bé bị ngồi đất mỏi chân cứ nhốn nháo cả lên mỗi khi tiết mục văn nghệ.
Ngoắc aA lại (hắn hôm nay dẫn chương trình) bỏ nhỏ:
- Bà làm ơn làm ngắn gọn, cắt bớt mấy phần râu ria đi giùm, đám nhỏ ngồi đất mỏi chân lắm.
- Ừ tôi cắt phần kể chuyện, .v.v.

Hôm nay chẳng hiểu sao con bé A tách biệt thế, gọi vào chụp hình chung với nhóm như mọi khi thì nó chỉ đứng nhìn rồi đi ăn sáng. Mấy người kia lo thu dọn "chiến lợi phẩm" ( dùng từ thế này chẳng khác gì đi bóp cổ người ta.... ; dùng vui thôi ) nên chỉ có 4 chị em tôi chụp lưu niệm với nhau ( aĐại, aK, aV và đứa tôi )

"Chiến ..." của tôi nhẹ tênh, chỉ nặng nhất là lẵng hoa thật đẹp và giỏ trái cây. Hai món quà này thật chất lượng.

Nhìn lẵng hoa, ai cũng nói lẵng hoa đẹp quá. Có người khen xong tiếp thêm cái này để ra tiền thích hơn.

hìhì năm nay tôi thích hoa hơn.
Lẵng hoa này để ở nhà không thích hợp, nhà bé và bàn thờ nhỏ, thế là quyết định đưa ra nhà thờ.
Năm nay được nhiều gấp đôi năm ngoái. Số tiền này tôi dự định để dự bị cho chương trình Tết or nếu không cần đến vì đã xin được đủ tiền thì đập vào tiền đang nợ
Ngày 20.11 qua mau, 10 giờ sáng đã có mặt ở nhà, không tiệc tùng hát hò như mọi năm vì ai cũng bận rộn; ở nhà ngủ trưa được 2 tiếng, rồi đi rước cháu và chở cháu lên C.H chơi; về đi lễ, xưng tội cho ngày 24 khai mạc Năm Thánh 2010. Tối ngồi xem tivi và viết blogs :-))
Tôi không gọi Bạn già hôm nay vì biết chắc là bạn cũng hẹn với bạn học lớp 11- 12 để đi chúc thầy cô hoặc là họp mặt.
Hôm nay tôi quên không thăm bố C như mọi năm, ngủ một giấc và lo đưa các cháu đi rồi lo đi lễ và ... quên luôn.
Tôi thấy từ sau vụ nhà cửa rồi đến khi U mất, biết tin do chính tôi báo - tuy đúng ngày đi an dưỡng nhưng có thể nói con cái đi thay vì dù sao tôi cũng dạy 2 đứa cháu, nhưng lại nói với con dâu không cần, gọi phone chia sẻ như bao người; sau đó kể cho tôi nghe. Tôi thấy nó không thật sự như gia đình, mất đi nhiều... Từ đó tôi muốn cắt dần, muốn giống như chị T đối với bố vậy thôi.
Hành động quên hôm nay của tôi quả là hýc ... không đúng tôn sư trọng đạo.... đáng trách lắm!
Đã đổi thay!






Không có nhận xét nào: