Thứ Hai, 23 tháng 11, 2009

Đầu tuần



Sáng nay tiết trời thật đã, se se lạnh, tôi chẳng biết mùa thu khí hậu như thế nào, chỉ nghe bạn bè nói lạnh mày ạ. Tôi đoán sáng nay chắc là thu đây (hìhìhì) nói nghe thấy mình thật ngớ ngẩn, kiến thức sơ đẳng về bốn mùa biến đâu mất tiêu. Í ẹ bà kẹ :)

Đêm qua bị mất ngủ vì mỏi người, ngủ rồi mới bị... bực mình gì đâu, đã ủ và không để gió máy gì cả nhưng lại bị .... Hậm hực ngồi dậy xoay hướng quạt vào tường. Ráng không uống thuốc nên mất hơn tiếng mới khò được, lúc đó cũng hơn 0g sáng. Hýc, định bụng ngủ sớm sáng nay dậy sớm đi làm sớm để ghé trường TB mua thức ăn sáng... Đúng là người tính không bằng trời tính. Hýc.

Vô đến trường cũng gần giờ chào cờ; thay bộ đồng phục và không khoác cái áo nỉ vô nghĩ rằng kín mít chắc là chẳng sởn da gà; ai dè vô tư nổi gai ốc khi gió nổi lên. Ai cũng co ro vì bộ áo dài thường vải mềm và mong mỏng. Nhìn đám nhỏ, bên nữ chỉ có 2, 3 bé là không đem theo áo ấm, còn con trai đa số không bận áo ấm. Có mấy bé cha mẹ còn cho mặc quần soóc, co ro thấy thương. Mà sáng nay sinh hoạt gì mà lâu quá, gió cứ từng cơn từng cơn, cả lớn lẫn nhỏ co ro và rùng mình. Bọn nhỏ ngồi lạnh tự động hoạt động tay chân, đập ầm ầm vào mặt ghế nhựa, ... làm tôi bị nhắc nhở (hìhìhì) Người lớn còn không chịu nổi với những cơn gió lồng lộng này, huống chi đám nhỏ áo quần phong phanh.
Mấy đứa con gái áo lạnh có nón, bọn nhỏ tự động chùm cái mũ áo lên đầu cho đỡ lạnh. Có đứa sợ bị rầy quay xuống nhìn tôi. Hìhì tôi chẳng rầy la mà còn nói đội lên cho ấm mỏ ác, ấm đầu các con. Và thế là, đám con của tôi chùm mũ áo lên đầu hết (hìhìhì)
Nhìn mấy đứa bé không bận áo ấm và quần cụt, tự dưng thấy sao cha mẹ mấy đứa chẳng quan tâm con cái chút nào, gió lạnh qua nay mà để con phong phanh thế chở đến trường.


Viết mấy dòng vào thư viện của chị mà mắt tôi nhỏ lệ lúc nào không hay.
Ngày nào chị G, .v.v., nhỏ V cũng "Thấy nhỏ là thấy mùa xuân, luôn tươi vui hèn gì trẻ hoài"
Tôi không nhớ câu "Trong héo ngoài tươi" là của ai, mỗi lần chị G,...., nói là nghĩ ngay đến câu này.
Nhỏ V còn "Cứ lâu lâu thấy chỉ cười đùa, nhún nhảy là thấy sao mà chỉ trẻ trung thế, trong khi em..."
Hìhì cười lên đi cho đời bớt khổ, chứ cười có béo bổ gì đâu (hahaha)

Nhiều nhiều lần lắm lắm lắm, chỉ muốn hét to lên " Buồn quá!", "Chán quá!", "Nhớ quá!", .v.v.v.v. và rồi khóc cho đã cơn .... nhưng, chẳng được 1 lần nào.

Nói tới "đã cơn", nhớ hôm qua, cười ra nước mắt :
- Tu lên khóc, khóc cho đến khi hết nước mắt tự động ngưng
- Dòng họ mau nước mắt...
- Khóc cho đã cơn đừng cố nín, cố nín sẽ dẫn đến nghẹt thở.
Quả đúng, ngày đưa linh cữu của U ra nhà thờ lần cuối, sau khi lên đọc thánh thư xong, cơn khóc đến mà đang ở trong nhà thờ - đang lúc cha C giảng, cố kềm nén cơn khóc, tôi mén xỉu vì không thở được.
Hôm qua chúng tôi nhắc đến cơn khóc và dòng họ mau nước mắt chỉ vì: sáng qua mượn máy em vào Net, gặp chú. Chú hỏi chuyện mọi người trong gia đình. Nói cho chú hay các cô khỏe, mọi chuyện bình thường ngoại trừ ... bị bệnh. Chú hỏi nhà mình có đi đám con của D không ? và kể D gọi qua lần đầu báo tin gả con gái; lần hai khóc lóc thảm thiết xin tiền cho đứa con xì.
Chúng tôi bàn luận về khóc và điện từ Việt Nam, rứt đầu người ở nước ngoài.

Ngẫm sự đời cũng lạ nhỉ. Cứ tưởng ở ngoại quốc đi hốt của hay sao mà quê nhà lâu lâu trước là thăm hỏi sau đến mục quan trọng bài ca con cá... Tôi nghe mà còn muốn rức cái đầu nè.


Định đi khò sớm mai dậy sớm đi lễ bởi mai Khai mạc năm Thánh 2010 Lễ Các Thánh Tử Đạo VN, chiều đi với Bạn. Nhưng Bạn báo mai đi thâu âm sáng đến tối mới xong nên không cần phải dậy sớm, có thể ngủ thêm 30 phút và để việc mai làm cũng kịp. Thế là 8 với Bạn trên phone.
Hýc, mắc cười thiệt, nhà 2 đứa cách nhau chỉ có chừng vài 3 km mà không có giờ gặp, phải 8 với nhau qua phone.
Mà cũng thiệt là, giờ ăn uống cũng hết ăn chung được rồi. Bạn giờ trường chay, còn tôi vẫn ăn mặn đều. 1 tuần 2 ngày kiêng thịt động vật có vú là ok rồi, chứ mà chay trường như bạn thì ... sao mà nhiêu khê thế, nấu nướng chế biến.
Ngày trước cứ đi công việc đến bữa ghé tiệm ăn rồi đi tiếp, giờ thì kẻ ăn chay còn người không dám ăn ngoài.

Mau thật hết tuần này là bước qua mùa Vọng rồi, Giáng Sinh đến, Tết Tây đến và rồi Tết Ta, Phục Sinh xong là đến hè. Ôi thời gian, sao mi đi nhanh thế!!!!

Ngày mai AHX của chị ca mổ thứ hai. Cầu xin con virus bệnh biến mất luôn.
Khỉ nhí cười khoái chí khi nghe khỉ A vui được khỉ Bồ "cưng" (hihihi)

Ngày Bình An

Không có nhận xét nào: