Thứ Sáu, 18 tháng 2, 2011

việc làm... 18/2



BÃO LÒNG

http://memaria.org/default.aspx?LangID=38&tabId=440&ArticleID=31273


Đã khá lâu tôi không dành thời gian vào đây (
http://memaria.org/ ) đọc những bài suy niệm kinh thánh ... Giá mà ngày hôm kia, tức tối thứ năm tôi vào đây đọc thì ... sáng hôm qua tôi đã làm được 1 điều "đẹp".

Số là một h/tr đã xin rút h/sơ đi nơi khác, tôi đã nói chuyện với đủ các bậc p/h của bé đề nghị để hết năm hẵng rút, để cháu học cho ổn định chứ chỉ trong vòng vài tháng chuyển cháu đi 3 trường thì ảnh hưởng đến tâm lý và việc học của cháu. ..; nhưng cuối cùng vẫn là chuyển.
Một tuần sau một vị p/h vào nhờ xin cho cháu nhập lại, từ chối vì không phải trẻ con ...
Nhưng chiều thứ năm (tức đúng 1 tháng rút đi) được Em cho hay : 1p/h khóc lóc thảm thiết và nói rằng không biết gì cả trong vụ việc rút đi, xin vô lại và nhất là xin vô lại lớp tôi.
Tôi không ưa cái tính ăn có nói không và người lớn không ra người lớn, bực mình cho Em biết họ nói xạo mục đích chỉ để quay lại... Tôi không muốn nhận lại vì họ làm tôi nhức cái đầu, lớp tôi chẳng khác cái chợ và tôi chẳng khác con rối của họ; việc sổ sách rối tung ...

Sáng thứ sáu: họ vào cũng làm mặt buồn... Tôi nói thẳng tôi không muốn nhận lại vì lớp tôi là lớp học chứ không phải cái chợ và tôi không thích cái kiểu nói gian nói dối như thế, ảnh hưởng đến trẻ con.... con nít chẳng có tội tình gì cả chỉ có người lớn làm cho con cái ... và người bảo trợ này cũng không có lỗi chỉ cái lỗi nói gian... Tạm thời tôi nhận vào nhưng sẽ nói chuyện với cấp trên sau.
Chưa hết: Lên phòng, vị p/h này hiên ngang xách cặp để chen vào giữa 2 h.tr, í là trước khi bé rút đi bé ngồi ở đây, giờ vô lại thì bé nghiễm nhiên ngồi chỗ đó, cho dù cái bàn chỉ chứa có 2. Quả là hết đường ... tôi thẳng thừng : Bé không được ngồi ở đó nữa, bạn khác đã ngồi, giờ bé xuống cuối ngồi.
Bé chẳng có sách gk - bài tập, chỉ có vở trắng mà thôi, đành ngồi chơi khi bạn làm bài.

Thấy ngán người lớn thật nhưng với con bé, tôi vẫn vui vẻ, niềm nở hỏi chuyện. Con bé "già" hơn 1 tháng trước, gầy đi nhiều. Tôi cũng không muốn con bé mặc cảm chuyện chỗ ngồi, chỗ ngủ :
- Giờ lớp chỉ còn mấy chỗ trống này, con không thể lên chỗ kia ngồi như trước đây, con có muốn ngồi cùng 2 bạn ... kia không ?
- Không. (bé vừa lắc đầu vừa đáp)
- Vậy thì ngồi 1 mình cho thoải mái nhe.
Bé cười gật đầu.

Nếu có thể làm tốt hơn là nhận lại mà chẳng càm ràm p/h ...
Nhưng, tôi nghĩ: Tính "con" trong tôi bình thường nên phản ứng như thế cũng lẽ thường ... Tự an ủi vì thấy ... quá sân si...

Học tha thứ - nhẫn, không đơn giản; thực hành lại càng khó!




Không có nhận xét nào: