Thứ Bảy, 24 tháng 7, 2010

Cắt Amidan lần ... 2



**** Thứ năm ngày 22 tháng 7 năm 2010


Hơn 20 năm trước, phải nhờ có sự quen biết chúng tôi mới được cắt Amidan trong nhà thương Đồn Đất, tên tiếng Tây hình như là Grant, ở trung tâm Sài Gòn. Ngày đó khi bs đang cắt 2 cục amidan tôi đã tỉnh và biết rất đau, nhìn qua cái khay ngay bên trái thấy có cục thịt máu đỏ, thấy có ống hút máu và nước đổ xuống cái bình thủy tinh to...
Và lúc tỉnh đó tôi đã đạp cái ghế bs đang ngồi ngay trước mặt giăng ra khoảng hơn 1 mét.
Đau và đau...

Hôm nay ST đưa tôi đi và ở cùng cho đến khi chị lên, là lúc tôi chờ tới phiên mổ (ngày xưa gọi là cắt, nghe nhẹ, ngày nay dùng từ mổ, nghe ớn quá chừng)
Em đi làm lại, chỉ 5 tháng, các cháu bên nhà, lu bu đủ thứ việc... Chị nói đi đến khi nào gần vô chờ mổ thì báo chị lên vì nhà không có ai trông cháu. Tôi cũng định đi 1 mình nhưng ST thương, đi cùng.

Quả thật là nếu không có ST tôi cũng chẳng biết làm gì trong khoảng thời gian dài gần 4 tiếng ấy, tràn ngập chỉ một nỗi SỢ. Bình thường thì đọc kinh mỗi khi ra ngoài, nhưng lúc đó cái SỢ nó lớn quá ... thấp thỏm lo, kinh sách cũng không được chú tâm lắm vì lo ra...

Từ ngày đi xe từ ĐD về SG cùng với ST, xe tông vào một chiếc xe cẩu đậu sát mép đường, tâm hồm tôi rất sợ. Lúc đó tôi sợ xe qua đèo nhỡ bị gì, lật đèo... không biết có tỉnh lại không ? nếu tỉnh lại người có còn nguyên vẹn không ? có còn thấy ST không?...v.v.v.. Thế là suốt đoạn đường dài chẳng thể ngủ ngon như ST.
Còn hôm nay thì sợ bởi vì đã cắt Amidan 1 lần rồi, cái đau nó cứ ám ảnh... Không biết mổ có bị giống lần trước không ? v.v.v.v.

ST lần chuỗi LTXCC trong khi tôi đi qua đi lại khám tiền mê, chờ gọi tên đóng tiền....
Hồ sơ bệnh án của tôi trục trặc, bs không ghi mổ gì//// nhân viên gọi hỏi bs thì ông đang trong phòng mổ, để lại lời nhắn khi nào ông xong gọi lên ...
Và thế là tôi là một trong những người đóng viện phí tốp cuối cùng và cũng là người sẽ lên bàn mổ cúng cuồi (cuối cùng)

Tôi hết ngồi nghiêng lại ngồi ngả, hết dựa đầu vào vai lại tựa cằm lên vai ST...

Ngần ngọ, chị lên tới và ST mới ra về, tôi vào phòng chờ ... mổ. Chờ dài cổ ... Đã sợ lại càng sợ hơn. Lúc này thì cũng giống như cháu nhỏ gan và lịch sự, hìhì không thể tránh ... thể là định thần bắt đầu đọc kinh.

Trong phòng chờ còn 6 bệnh nhân, tính cả tôi, ai cũng than đói, nhức đầu và chờ lâu. Tôi thì được cái không đói, không nhức đầu và cũngkhông thấy lâu, có thời gian đọc kinh. Tâm hồn bình thản hơn khi tìm đến Chúa và Mẹ Maria.

Cuối cùng thì bs sẽ mổ cho tôi và 1 Sơ nhí cũng qua tới. Lại tiếp tục chờ.
Tôi là người kế cuối vào phòng mổ. Chưa kịp quan sát hết ngóc ngách của phòng mổ ... vì thấy máu me từ Sơ nhí bên bàn mổ bên kia qua vách ngăn bằng tấm rèm vải trắng tinh, sợ nhìn sẽ thấy buồn nôn và cái sợ sẽ bao trùm...
Leo lên giường, nv ghim kim vào tay, chích thuốc mê vào máu và không đầy 30 giây sau tôi không còn biết gì. Kim đâm vào thì đau quá, rồi thuốc vào thì thấy mắt hoa lên và rồi ... ù ơ mất tích.

Tỉnh dậy khi cô y tá vỗ vào vai :
- Tỉnh dậy đi xong rồi.

Mở mắt ra, nhìn lên tường đối diện xem có đồng hồ không ? Không có, chẳng biết là mấy giờ. Tôi cũng chẳng biết lúc vào phòng mổ là mấy giờ, hỏng có đồng hồ. Ngóc đầu dậy nhả nước bọt và máu. Trên cổ tay trái còn kim nhưng không truyền dịch như các bệnh nhân khác. Nhìn giường đối diện là chị bn vô mổ sau cùng, tức sau tôi, đang nằm. Nằm xuống và lại thiếp đi.
Cổ họng đauuuuuuu, đầu nặng và lơ mơ
Nghe y tá nói:
- Cô này nhả ra tốt.

Tỉnh lại và ngồi bật dậy vì buồn nôn. Lúc này chị được vào, tôi nôn một hơi ... mùi tanh của máu... Nghe y tá nói :
- Có lẽ do lúc mê tôi đã nuốt vào, nên giờ ói ra được là tốt.
Chị giúp tôi đỡ cái bịch ... , bị nôn 1 chút ra quần.... Tôi nhớ mình còn cố gắng lấy giấy lau cho sạch cái quần ...
Nằm vật xuống và lại thiếp đi.
Lại bị đánh thức dậy chuyển chỗ. Chị và y tá giúp tôi bước ra xe lăn, tôi không mở được mắt. Vừa ngồi lên được xe lăn, thấy chóng mặt và buồn nôn. Nôn ra thêm 1 bọc máu, tanh rình....

Qua bên khu khác nằm. Lúc này thấy chóng mặt, khó chịu và thấy đói. Nhìn đồng hồ, phòng này có 4, 5 giường, thấy gần 4:30. Nhưng tôi không biết có chính xác không vì mình còn đang lơ mơ.

Tôi không dám khạc, nhổ mạnh, chỉ dùng lưỡi đưa ra. Vì đã cắt 1 lần nên biết rồi, sợ bật máu ,,,,

Nằm một hồi lâu thì chị bn mổ sau tôi xin giấy, giấy bên chị hết. Tôi quan sát thấy ngay cuối chân giường tôi nằm là một bọc to bên trong là giấy được xếp sẵn, và trong ngăn kéo là bao xốp. Tôi chỉ chị và tha hồ dùng. (hihi) óc quan sát ngay cả trong khi lơ mơ vì thuốc mê còn cũng còn dùng (quan sát) được.
Nằm 1 hồi khá lâu, ngủ lơ mơ rồi nhả đờm máu mấy bận, nhìn đồng hồ hình như mới hơn 4:40. Rồi thì bs và y tá vào kiểm tra vết mổ. BS bảo tốt rồi. Y tá thì bảo:
- Giờ ra phòng ngoài thay bộ đồ này, mặc quần áo của mình vào, mặc bộ này từ sáng giờ, vi trùng. Sau đó uống chút sữa vào, nếu thấy khỏe thì về, chưa thì nằm lại chút cho khỏe rồi về.

Ytá dắt ra chỗ đầu cầu thang chị đang đợi, qua dãy phòng hậu phẫu, bn còn nằm trong đó khá nhiều. Hình như khu bên này là bn mổ tai và mũi, nằm lại.
Gặp bs mổ của tôi ngay đầu cầu thang. Tôi ngoắc bs lại hỏi vì bên trái đau còn bên phải không thấy đau mấy. Bs nói:
- Bên trái cắt nhiều, nguyên cục nên đau nhiều, bên phải chỉ 1 chút xíu nên đau ít.

Vô phòng nghỉ nằm cho khỏe. Nhiều người thân của bn khá là kỳ cục, chiến giường nằm ngủ trong khi bn vô không có chỗ nằm. Chị đánh thức nói họ nhường giường cho tôi và chị bn kia nằm. Chị kia không có người thân, cháu đi nuôi thì đi đâu mất tiêu... nên qua nằm chung với tôi, nhờ chị gọi phone cho cháu. Chị nói hồi nãy cậu bé đó nghe điện thoại và đi đâu đó. Còn thân nhân người bệnh nói hình như cậu bé nghe điện thoại của mẹ cậu ấy gọi.
Cuối cùng thì chị bn ấy cũng có người chạy vào với chị. Chị sốt ruột vì 3 đứa con nhỏ ở nhà, chồng thì ngoài Bắc.
Chị bn này nhổ ra máu nhiều lắm, tôi thì chỉ còn ít thôi.

Trời chuyển mưa, gió quá chừng, bụi và lá bay vào đầy mặt ra. Chị đóng cửa sổ vì tôi và chị bn kia đang còn yếu... Tôi ngồi dậy vì buồn nôn. Lần này nôn ra được thêm 1 bịch máu tanh rình. Lúc này tôi mới thấy cái đầu đỡ nặng, đỡ chóng mặt, thấy tờ táo ra và muốn đi về. Chị nói uống miếng sữa rồi nằm nghỉ. Tôi thì muốn thay quần áo và đi về, về nhà nằm thấy khỏe hơn trong bv. Chị nói đi taxi về không đi xe máy, tối chị quay lên lấy xe.

Đi về, gần tới nhà thì tôi nôn ói thêm 1 lần nữa. Lần này không phải là máu và đờm đã nuốt vào mà là sữa.... Say xe.

Về tới nhà, thay bộ quần áo nhà và nằm vật ra giường của Út.
Ngay lúc trời chuyển mưa, tôi đã nhắn tin báo cho ST biết đã tỉnh dậy .

Quãng 8 giờ tối ST qua thăm, tôi mệt phờ ria, có ST qua chơi vui.

Kể S nghe người Sơ nhí mổ trước tôi, lúc chờ bs qua và chờ lên bàn mổ cứ than lâu, đói, nhức đầu mà hỏng nhớ ra đọc kinh. Con thì lẩm nhẩm đọc kinh, định nhắc Sơ nhí đó đọc kinh nhưng ngại nên thôi.

S ngồi chơi đến gần giờ khóa cổng mới về. ...
Nhờ có S đi cùng mà cái nỗi sợ của tôi nó giảm nhiều.
Cũng nhờ có S cầu nguyện, đọc kinh mà cái đau hôm nay cảm nhận chỉ bằng 1, 2 phần cái đau ngày xưa nhận...

Cảm tạ Chúa và Mẹ Maria.

**** viết lại ngày 28 tháng 7


Không có nhận xét nào: