Thứ Sáu, 17 tháng 7, 2009

Lẩn quẩn 16/7



Thứ năm, lễ Lòng Thương Xót Chúa

Chiều nay, tôi đến nhà thờ Chí Hoà sớm hơn 2 lần trước, đúng bong 12 giờ trưa tôi có mặt trong nhà thờ và tìm được 1 chỗ ngồi đàng hoàng, có bàn quỳ và lưng tựa.

Hôm nay trời khá mát mẻ, gió hiu hiu và đôi lúc có mưa nhẹ, đủ làm ướt vai áo...

Nhưng, đúng như ngày đầu đến tham dự Thánh lễ Lòng Thương Xót Chúa, vào được nhà thờ ngồi thì phải nhịn khát và tiểu. Hýc, tôi mắc tiểu từ lúc gần 1 giờ chiều, đường đi người người đã ngồi đầy, mình đứng lên đi, chen qua người người ta để đi thì kỳ và ngại quá. Vả lại trước khi ra khỏi nhà tôi chỉ uống 1 ngụm nước để trấn bụng. Hy vọng 1 chút nước này thì ... hýc không bị buồn...

Bởi hôm nay tôi chỉ ăn bữa sáng lúc gần 7 giờ, sau đó đến gần 9 giờ 30 thì uống 1 ly cà-fê sữa để trấn không để cơn buồn ngủ làm tôi gật gà trong nhà thờ trưa nay. Không ăn trưa mà lo đi nhà thờ. Đến đầu giờ tối sẽ ăn bữa tối luôn.

Thế là ráng hy sinh nhịn đi cho đến về tới nhà. Đi ra để giải quyết thì tôi không sợ mất chỗ bởi bác ngồi bên cạnh sẽ giữ chỗ giúp, nhưng ngại chen qua người nhiều người để đi và tránh làm người khác bị chia trí vì mình.

Lúc đầu khó khăn, rồi khó khăn hơn, nhưng đến giờ lễ thì ... (hihi) hết khó khăn, cảm giác mắc vẫn còn nhưng không còn thấy khó khăn///

Ở ghế sau lưng tôi, 1 đứa bé khoảng 6 tuổi không nhịn được, ngay lúc Cha giảng, mẹ cậu bé đã cho cậu đi vào chai nước, thằng anh khoảng 8, 9 tuổi thấy thế cứ thế mà khúc khích cười.

Tôi nghĩ Chúa sẽ chẳng trách tội, thứ tha hết cho con cái vì mộ mến Chúa, đã làm ô uế nhà Chúa. (hýc, suy luận này của tôi quả là cục kỳ ..)

Vì đến sớm, còn 1 tiếng nữa mới đến giờ kinh, người bên cạnh ngồi nói chuyện, tôi thì tránh việc vô nhà thờ nói chuyện, tốt nhất là đọc kinh. 12 giờ trưa là giờ kinh mà tôi còn nhớ ngày còn bé đọc sách Đức Mẹ hiện ra ở Phatima, giờ này đọc Kinh Mân Côi kêu cầu Mẹ là tuyệt hảo.

Đọc xong 50 kinh, ngồi nghiệm những chương đã đọc được trong cuốn Ma Quỷ Trong Thế Giới Ngày Nay, nghiệm đến Cuộc Khổ Nạn của Chúa Giêsu: Đức Mẹ chấp nhận, đón nhận và chứng kiến cái chết của Con mình.... Cái đau của Mẹ không bút nào tả siết. Cảm nghiệm sau Chúa là Đức Mẹ, quyền năng vô song.

Lời cầu nguyện hôm nay theo xứ điệp của Mẹ Maria, đã thức tỉnh tôi. Bởi sáng nay thức dậy sớm đi lễ sáng sớm, cảm nhận của tôi về chuyện ... thật tệ. Tệ đến mức tôi thấy ghét - hân hận - oan oán (chưa bao giờ tôi có cảm giác này) /// đã để cho chuyện này diễn ra thêm 1 lần nữa, dù biết rằng tôi rất sợ, dù biết rằng không chắc.

Cảm ơn Chúa và Mẹ đã kéo con đến dự giờ lễ Lòng Thương Xót Chúa này.

Thêm 1 lần nữa cảm ơn vì tất cả, đã ráng thử, ....

Cảm ơn .... tôi đã chấp nhận


Bài đọc và Phúc Âm hôm nay là bài của ngày chúa nhật XV (về ông tiên tri Amos. Về Chúa sai các môn đệ đi rao giảng tin mừng)
http://www.tinmung.net/SUYNIEM_HANGTUAN/_BAIDOCLeCHUANHAT/BaiDocINDEX.htm
Cha giảng về ông Giosep M. Đức Nghị, người đã bị liệt toàn thân hơn 25 năm mà tuần rồi Cha nói đến. Người này được Chúa sai Nằm để rao truyền lời Chúa.
Sai Đi, sai Nằm và sai Ngồi để rao giảng lời Chúa, cái nào khó hơn ? ===> Câu hỏi Cha đặt ra.
Ắt ai cũng đáp Sai Nằm là khó nhất. Toàn thể người tham dự thánh lễ Misa hôm nay ai cũng đáp như thế.

Cha đọc cho toàn thể nghe về bài báo 2 vợ chồng nghèo khó sống trong căn nhà chỉ có 20 mét vuông, không vật dụng đáng giá, đã giúp đỡ 1 em học sinh từ quê lên thành phố đi thi đại học. Em này đạp xe đạp đi thi với chặng đường hơn 100 km với 3 đòn bánh tét, không nơi ăn chốn ở, không biết Sài Gòn méo tròn như thế nào, cứ thế mà lên đại thành phố để thi đại học. Đêm thì em nằm đại ra lề đường ngủ, lấy giây buộc chặt bánh xe vào chân. Người người đi qua chẳng ai màng đến em, chỉ có 2 vợ chồng nghèo và 3 đứa con trông thấy mang em về nhà giúp đỡ trong những ngày em đi thi này. Em này nghèo đến mức chưa hề biết nằm giường là gì, nằm chiếu là gì, quanh năm chỉ nằm đất ngủ. Ăn cơm với rau luộc, món ăn thịnh soạn của gia đình nghèo mà em khen ngon, ....

Người làm chứng hôm nay là những người không tôn giáo, có tôn giáo đã được giúp đỡ với khẩu hiệu "Tiếp sức mùa thi", lên cảm ơn.
Nghe cách họ nói, súc động, thấy họ thật sự rất nghèo. Chỉ những bữa cơm đạm bạc trong những ngày họ ở Sài Gòn để con họ đi thi đại học, mà họ nức nở khen ngon chưa bao giờ được ăn, không thể có trong giấc mơ của họ.
Người thì bán cả gia tài là đàn gà được 300 ngàn đồng để đưa con lên thành phố đi thi; khi về họ vui mừng vì số tiền ấy vẫn còn y nguyên, mà 2 mẹ con họ vẫn có chỗ ăn, ngủ nghỉ đàng hoàng, con cái đi thi đến nơi đến chốn, an tâm.

Đội quân áo xanh của Lòng Thương Xót Chúa đã ra tận các bến xe như bến xe miền Đông, để tiếp thị, giúp đỡ ngay từ khi người ta bơ vơ đặt chân đến Sài Gòn.

Không có nhận xét nào: