Chủ Nhật, 12 tháng 9, 2010

Lẩn quẩn: "Hên" - "Xui"

Chủ nhật 12 tháng 8

Sáng nay kế hoạch đi CH không thực hiện được, bởi: Ngay từ sớm tinh mơ, thường ngày 5:30 đã thấy Mặt Trời hơi hé mắt, nhưng sáng nay đến gần 6:30 trời vẫn tối om om, cứ y như 5 giờ sáng. Lễ ra nhìn bầu trời mà cứ ngỡ mình nhầm, gió mát mang hơi nước, e ngại trời mưa. Mưa thật, đội mưa đi mua thức ăn sáng. Chạy xe phải mở đèn pha không thì xe đối diện chạy nhanh dám quẹt mình lắm nếu họ qua đường chớp nhoáng, không thấy xe đối diện.
Chỉ có 2 ngày cuối tuần thư thái thưởng thức món mình thấy thèm.

Ngẫm nghĩ PA mấy tuần nay qua lời giảng của Cha già "Hên" - "Xui" và sự ra đi của Công, một thanh niên cùng tuổi.
Ở tuổi 39, mang căn bệnh thế kỷ do tuổi trẻ non dại - ngông cuồng đua đòi rồi nghiện ngập, ...
Cả gia đình đạo Phật, nhưng rồi con cái lấy chồng lấy vợ Công giáo và vào đạo. Rồi cha mẹ cũng xin vào đạo. Ông bố người cùng quê với Bố. Và, cách nay 5 tháng, giai đoạn cuối nằm viện với não phù. Công xin vô đạo. Công được Cha chuyên giúp người bệnh nan y ở bệnh viện đó ban phép Rửa tội, Xưng tội, Rước lễ và Thêm sức cùng phép Sức dầu Thánh bệnh nhân. Khoe khỏe được về nhà, sáng sớm chủ nhật nào cũng lót tót theo cháu đi lễ ở TM, ngồi cuối nhà thờ không lên rước lễ, có lẽ vì Công mặc cảm mình ... Từ ngày bệnh không còn làm người ta ghét or tránh.
Sáng sớm nay, Công về nhà Chúa lúc gần 2 giờ sáng, đi nhẹ nhàng không vật vã đau đớn, dù mấy ngày nay đã yếu nhiều và cần thuốc giảm đau để ngủ được, không quậy phá, la lối văng tục như lúc xưa.

Sáng nay bài PA với 3 dụ ngôn: Con chiên lạc, Đồng bạc bị mất và Người con hoang đàng. Cha già tuy còn mệt nhưng bài giảng của Cha tuyệt vời. Với những mẩu chuyện minh chứng nho nhỏ về người nữ y tá của Hàn Quốc bị I. bắt, được trả về đầu tiên sau khi đã được thương lượng từ 2 chính phủ, nhưng cô xin cha mẹ được ở lại cùng đồng đội chia sẻ đến khi mọi người được trả về hết. Đến thác nước hùng vĩ bậc nhất của nước Mỹ giáp ranh với Canada, nước đâu mà chảy suốt ngày và suốt bao nhiêu năm trường qua, cả đến triệu năm ắt có. Tình yêu của Thiên Chúa còn hơn thế nữa. Và cuối cùng câu chuyện về những ngày Cha đi thăm viếng Đức Mẹ của người phong cùi ở Komtum. Mẹ không có đôi bàn tay. Linh mục ở đó trước kia đã cho đúc bàn tay khác gắn lên tượng nhưng tự động rơi xuống. Lúc tượng Mẹ được đào từ lòng đất nơi đó lên đã không có tay. Tương truyền bàn tay Mẹ, Mẹ đã thay thế cho những người bệnh phong không còn tay. Những lời tâm tình, những giòng nước mắt của người dân tộc sống sâu trong núi lần đầu tiên được tham dự Thánh lễ trong đời mình, do Cha già dâng khi ngài đến viếng Mẹ. Mẹ đứng chơ vơ giữa rừng cao su hoang phế không một mái tranh nhà. Dưới chân Mẹ từng đống tấm bia Tạ ơn Mẹ.
Cha nhắc nhở hãy lo phần linh hồn của mình trước tiên và cầu nguyện cho tất cả các anh em xung quanh.

Tôi nghĩ và thấy ganh tị :-), Công "hên" ra đi thật an bình, nhẹ nhàng. Người công giáo gọi là Ơn Chết Lành.
Xin thêm lời cầu nguyện cho linh hồn Antôn.
Xin Thiên Chúa tha xóa mọi lỗi lầm Công đã phạm khi còn nơi dương thế và sớm đưa Công về hưởng nhan Chúa như Chúa đã đưa Công về với Chúa trong những ngày cuối đời bệnh tật.
Amen.

Gia đình nghèo, nên tiền lo liệu an táng phải chạy mượn trước, mai mốt người anh trai gởi về bù lại. Anh mới xuất ngoại theo diện đoàn tụ, mẹ vợ bảo lãnh.


Sáng nay làm siêng thu gom tất cả về blog. Hihi từ ngày đi làm, chẳng còn thời gian lẩn quẩn bán than.

Sáng nay Bà Giáo già phone xin hình. Nhưng bận quá tôi chẳng có nhớ, đưa thẻ đi rửa cho bà tấm hình. Phải ráng nhớ thôi. Giọng bà ngọt như mật:
- Tôi thấy cô T là tôi thấy thật hạnh phúc. Cô mang lại cho tôi thật nhiều niềm vui. Cô có rảnh nhớ thăm tôi nhé.
Ngọt mật chít ruồi á (hihi) Cảm ơn tấm lòng của bà Giáo già.

Ngày bình an.

Không có nhận xét nào: