Chủ Nhật, 19 tháng 9, 2010
Cuối tuần
19 tháng 9
Mấy ngày liên tiếp, chiều nào cũng mưa và mưa lớn.
Lớp học thêm đã ổn định.
Trò trong trường vẫn đang cố gắng tìm cách kèm các em học chậm.
Ngày nào cũng bị mệt đầu vì trò quá tuổi và đã học qua chương trình. Thông cảm với trò nhưng cũng không thể chịu được trò, hắn chẳng để tôi dạy các trò khác.
Thứ sáu họp xong về đến nhà hơn 7g tối, mệt phờ người. Trong khi họp tranh thủ làm xong phần bìa của sLl, mai trước giờ họp chỉ việc lây mộc tên ra ịn vào là xong.
Thứ 7, họp PH. Năm nay ph quan tâm việc học của con cái cũng kha khá nên buổi họp kết thúc nhẹ nhàng, đóng góp quỹ cũng khá và do ph khởi phát, dùng cho mua âm thanh khoảng 1,1T, mua màn gió, chiếu và chi phí sinh hoạt của lớp. Tôi chỉ là người giữ giùm như những năm trước, không chi bậy bạ khi chưa tham mưu cùng ph. Tôi không thích chi lung tung, chi những gì sẽ có bảnh chi tiết báo cáo. Trước mắt sẽ mua những thứ cần là âm thanh + màn chiếu + bàn chải răng và khăn mặt ( cái này mua để sẵn vì cả năm trò chỉ được 1 bàn chải và 2 khăn: cái dùng sáng, cái dùng chiều. Tôi rất sợ trò lấy nhầm bàn chải và ly nước của nhau, tránh những bệnh lây qua đường máu và ăn uống) băng keo + giá keo + đồ bấm cùng kim + một ít bánh kẹo để kích thích trò thi đua.
Hơn 10g sáng mới ra về, 11 giờ tôi mới ăn sáng. Ăn xong xem ti vi một chút độ khoảng 12:15 lăn ra ngủ ngay, mệt vì mấy đêm liền bị mất ngủ. Giấc ngủ cứ bị ngắt quãng và ngủ lại rất khó. Ngủ được khoảng 2 tiếng thức dậy, nướng thêm chút thì thấy đầu đau, đau và đau. Lấy chút bánh ngọt ăn hy vọng chất ngọt làm giảm đau nhưng vẫn không xi nhê. Bụng không thấy đói, chịu đến gần 4 giờ cái đau tăng lên, đành lấy cơm ăn và uống thuốc rồi cố gắng ngủ thêm miếng, hy vọng sẽ khá hơn. Lúc này thấy chóng mặt và buồn nôn, có lẽ giun quậy bụng kết hợp với mấy ngày mất ngủ làm cho cái đầu tôi không ổn, sợ bị rối loạn triều đình lại thì phiền lắm.
Ngủ được gần 1 tiếng dậy cái đầu thấy nhẹ hẳn và đi lễ. Lễ xong ăn và tỉnh táo... đi bộ. Mất hết 1 ngày cuối tuần.
Nói đến chuyện "sóng gió" tôi cứ cười, còn người khác thì đặt tên cho chuyện đó là " Hoa hậu và á hậu"
Hai kẻ tính y như nhau, chơi thân xong giờ đi qua mặt nhau cũng không nhìn. 1 kẻ được ph o bế theo lớp và phòng cũ đã trang bị âm thanh. 1 kẻ bị phải nhường lại phòng cho người kia, tức tối .... làm chị em tôi bị vạ lây, phải nhường phòng cho kẻ kia. Họ chọn phòng đẹp, sau đó chơi xấu âm thầm đổi tất cả những bàn thời aP sang phòng bên cạnh, lựa tất cả những bàn tốt dời về phòng mình. Hôm sau người bị đổi bàn không nói tiếng nào, bị con nít chơi cha. Người này còn dám mở miệng nói với người mình chơi xấu :
- Chị giận em chuyện đổi bàn hả?
Chưa hết, đăng kí thi gv giỏi Q, muốn mọi người phải làm phụ mình chuẩn bị đồ dùng, soạn bài,.... Nghe người bị chơi xấu nói, tôi im lặng nghe, cH chỉ nói:
- Muốn mọi người làm giúp việc gì thì lên kế hoạch, ai làm được gì thì sẽ giúp.
CH nói xong thì tôi lắc đầu bỏ đi.
Con nít mà toàn chơi cha người khác.
Thứ sáu nghe cH nói:
- Lần sau nó có nói, nhờ vả gì, nhỏ đừng nói gì cả, chỉ nói muốn nhờ gì thì đưa ra. Chỉ vậy thôi.
Tôi:
- Thì em có nói gì đâu nè, nghe C nói xong và chị trả lời xong thì em đi. Bởi Nó là em tránh xa.
CH nói:
- Nó đi rêu rao là nhỏ và B không ai làm phụ gì cả. Trong khi hôm qua nó vào đây đứng chơi xong bỏ đi, chẳng mó tay vào làm, việc này là của tụi mình phải làm cho nó.
Tôi cười:
- Nó con nít mà toàn chơi cha mình, em chẳng muốn đả động đến nó, tránh xa nó ra cho phẻ cái đầu. Ai chơi đẹp với mình, mình hết lòng không so đo. Còn cái đám con nít như nó, đừng nói, chơi xấu em chơi xấu lại thì đừng trách, nhưng em không thích ăn miếng trả miếng, tránh xa là phẻ nhất. Từ cái vụ nó tìm mọi cách để tống những đứa xí lắc léo qua em với B là em đã cạch mặt nó ra rồi. Nghe nó than với cNH qua phone khi em ra xe về, em thấy nó đã bắt đầu bị mọi người cạch "Em thấy bơ vơ, chơi vơi, chẳng ai giúp như trước". Người sát cạnh nó mà nó còn chơi cha người ta thì ai mà giúp nó nữa chứ.
Chiều, cĐ hỏi chuyện; kể Đ nghe và lắc đầu cười.
Đám trẻ này chưa thấy quan tài chưa đổ lệ. Cho chúng tha hồ tranh giành.
Ngẫm nghĩ: có lẽ một phần cũng do tất cả tiếp tay làm cho nó càng ngày càng lộ cái tính ích kỉ chỉ biết vơ vét bất kể ...
Nhìn chỉ thấy bé H - H là ok nhất, sống biết trước biết sau, tự lập và thật sự giỏi. Hai bé về nơi điều kiện vật chất tốt và chăm lo đời sống cũng cao, 1 và 3.
Còn AH thì tôi thấy không lỗi gì cả, bởi chung quy không phải lỗi nó, do ph nó có thế.
Cái tính tôi, chơi hết mình, cố gắng hàn gắn duy trì ... nhưng một khi đã quá - ngao ngán thì tránh xa
Chị đi HK quà về cho mỗi người 1 đôi sandal và 1 bộ đồ bộ, Út và T không có gì. Chị mua 1 cái điện thoại định đưa cho emT xài nhưng tôi lấy, giá 130Usd + mấy chục đô HK. Máy có 2 pin, 2 sim, thẻ nhớ nhưng không đi theo máy, phải mua riêng, xem tivi, radio, chụp hình quay phim nhưng không có lướt web được như cái Iphone, màn hình cảm ứng. Tôi cũng chẳng cần nhiều, thấy rẻ thì tậu cho mình cái, cái Motorola kia pin chai, nhạc chuông không hay lại không có thẻ nhớ.
Lâu rồi hôm nay mới xài sang cho mình.
Cái phone này chị không chủ định mua về, nhưng vì 1 người trong đoàn cà chớn nhờ hdv mua khi thấy cô ta xài cái hiệu này. Cô ta mua giùm xong thì lật lọng không nhờ mà chỉ muốn cô mượn 1 cái cho cô này xem. Cái này là đời mới hơn cái của hdv đang xài. Thế là cô hdv đành ôm cái phone mua giùm này. Chị thấy giá cũng không mắc và thương người hdv nên mua lại.
Cái Motorola cũ tôi dự định mua cục pin khác và gởi biếu U của sT. Nhưng sT nói bà không biết sử dụng, chỉ biết nghe nên chọn loại càng đơn giản càng tốt. Nếu thế thì bán cái phone này rồi mua của Nokia đời cũ loại đơn giản và bền biếu U. hihihi
Tuần sau, thứ tư là trung thu rồi. Tôi nhớ là bánh trung thu được 2 hộp còn tiền thì được 750. Thế là đẹp quá rồi còn gì. Sẽ mua nến và ít bánh, cho trò chơi Trung thu vào chiều thứ tư. Đương nhiên tiền là trích từ tiền quỹ.
Tuần bình an
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét