Thứ Ba, 10 tháng 11, 2009

THIỆN NGUYỆN: CÁC CỤ GIÀ QUẬN NHẤT VÀ TƯ, tháng 11

Như đã dự định hôm qua, xong việc chuẩn bị nghỉ ngơi, phone hỏi chị Tốt về số các cụ bên Q 1 và 4, giờ nào có thể đi, cũng như nói cho chị hay ý định không mua quà mà là gởi tiền biếu các cụ muốn dùng vào việc chi cũng được. Cuối tuần chị bận Niệm Phật, tôi thì trong tuần chỉ rảnh có chiều thứ ba; và thế là hai chị em quyết định ngay chiều thứ ba hôm sau, tức hôm nay.


Chiều nay dự định sau giờ sáng, tôi ghé phát 2 phần Học Bổng cho 2 bé Phương Thảo ở gần nơi tôi làm việc và bé Kim Hương ở mé Bình Tân, qua nghĩa trang Bình Hưng Hòa, gần giáp huyện Bình Chánh. Đi hai bé này xong tôi còn dự định chạy ra khu chợ Sài Gòn để giúp con bé Thùy mua những vật dụng như: nước sơn - bột vẽ - cọ vẽ - ... để mần móng (làm móng tay chân cho các quý cô, quý bà) mà con bé còn thiếu. Làm việc này giúp cho n. đã gởi gắm nhờ làm giúp. Ghé nhiều lần kiếm con bé nhưng xui toàn không gặp.

Nói đến vụ sơn phết or cắt da tay da chân thì không có phần của tôi. Tôi không thích móng xanh móng đỏ, cắt da tay da chân lại càng sợ, vì hồi bé có lần bị họ cắt phạm vào thịt chảy máu. Sau này còn mấy cái bệnh lây qua đường máu, tôi ngán và thà xấu xí (xấu bẩm sinh rồi, hihihi ) còn hơn mất tiền mà bị đau. Sơn phết màu da hoặc hồng phấn lên móng tay trông xinh ra đấy, nhưng tay chân làm việc suốt, có ngơi lúc nào đâu nè, đâu phải như các tiểu thư đài các không nhúng tay vào bếp núc, dọn dẹp ( kêu ca cứ y như chuyển đã nhà đến ở khu mỏ than Quảng Ninh á, hehehe ) đẹp chừng 1, 2 ngày thì vài sau cố giữ gìn cũng bị trầy sướt trông chán chết. Ôi thôi rách việc!


Nhưng sáng nay, lúc 8:30, đang tranh thủ chấm mấy chồng vợ ... thấy đầu óc choáng váng, trong người khó chịu và cặp mắt ríp lại, chỉ muốn gục đầu xuống bàn. Thế là tôi buông bút, xuống cuối phòng lật mặt bàn thành giường và ráng khò, hy vọng đánh được 1 giấc ngắn cũng sẽ bớt các triệu chứng mệt này. Mặc dù đêm qua chưa 10 giờ tôi đã thăng và đến 5:15 sáng mới bò dậy.

Và thế là kế hoạch sáng nay chỉ đi trao Học Bổng và thăm các cụ già, còn giúp con bé Thùy dời vào tuần sau.
Trễ hơn giờ hẹn 10 phút vì về tới nhà lo ăn cơm và đưa hình lên luôn, bởi lúc này nhỏ em không dùng máy mình còn mượn được (hìhì)

Đầu tiên, chị Tốt dẫn qua thăm 3 bà cụ sống ở khu nhà vệ sinh công cộng, khu quận Nhất. Nhìn thấy thật thương.




Cụ này nói để dành tiền này làm vốn vì cụ còn đi bán vé số được.




Cụ này bị khiếm thị, chân lại đau vì khớp nên chẳng buôn bán gì được..



Cụ này cũng như cụ bị khiếm thị, xương khớp nhức nhối, đi đứng vô cùng khó khăn
Ba cụ


Và, nơi đây chính là nhà của các cụ, vỉa hè, nắng thì thế này, còn mưa thì dời ghế bố vào sát vô mấy phòng vị sinh công cộng ngay sau lưng nhiều người đang đứng sau lưng các cụ.


Nói đến quận Nhất, ai cũng nghĩ nơi này dân cư giàu có, mức sống cao, trường học Lương Thế Vinh gần đó, toàn con đại gia học, nội tiền học thêm hàng tháng bèo lắm là 500.000đ (năm trăm nghìn ) tháng, mà phụ huynh họ đóng luôn cho thầy cô suốt 1 năm học 9 tháng cho gọn vì đóng lắc nhắc phiền lắm.
Hummmm, giàu và nghèo 2 thái cực rõ ràng như ban ngày. Người thì lắm tiền nhiều của, thừa mứa. Kẻ thì miếng cơm cũng chẳng có, sống nhờ lòng thương xót của chòm xóm.

Quành về gần nhà chị Tốt để chị nhờ người cháu dẫn đường qua quận Tư thăm 3 người khác. Lúc này phát sinh thêm 1 cụ. Cụ này chị Tốt không dám đi vì khu đó dân "xì" rất nhiều, không an toàn. Nhưng giờ người cháu nói đã an toàn hơn.
Phát sinh thêm 1 không thành vấn đề, nhiều hơn thì mới quan ngại (hìhì)

Bà cụ này đứng run rẩy nhưng vẫn ráng kiếm sống bằng nồi chuối luộc...









Còn bác này có gia đình vợ con, nhưng người vợ bị tâm thần và có 1 người con bị bãi não. Bác này vừa bị khiếm thị và tàn tật do bị nổ mìn khi đi kiếm cơm ở Tây Ninh năm xưa.



Chị vợ nhờ uống thuốc đề nên tỉnh táo hơn và cũng lo buôn bán kiếm thêm ngay trước căn nhà thuế của gia đình






Còn ông cụ này là người phát sinh, vô được nhà ông quả là ... hýc, mê cung, đi vòng đường này, rẽ hẻm nọ, vào ngóc ngách và cuối cùng để vô được tận nhà ông phải đi qua cái con hẻm chỉ rộng đủ 1 người đi, nồng mùi ẩm nốc. Trong gian nhà được bà con thương cất cho ở tạm chứa đủ thứ đồ đạc



Kết thúc chuyến thăm các cụ ở quận Tư, quay về lại quận Nhất để thăm cụ cuối ở ngay khu Đề Thám (khu Tây balô). Đường vào quận Tư mù mịt và đường ra cũng thế, nếu không có người dẫn đường tôi chấp nhận mình dốt đặc đường xá, bó chân + tay đứng im 1 chỗ cho chắc ăn, đỡ tốn xăng và thời gian (hìhìhì)
Cụ này sống trong cái rẻo chừng 1 mét của gầm cầu thang của ngôi nhà. Không mái che mà được che bởi tấm bạt nhựa.
Duy chỉ có cô này, gọi là cô vì mới 61 tuổi, còn kém chị Tốt vài tuổi nhưng lại rất yếu; duy chỉ mình cô là người Công giáo và muốn đến nhà thờ. Chị Tốt lại không biết về Công giáo nên không thể giúp, chỉ còn biết chỉ cô qua bên nhà thờ Huyện Sĩ cách đó không xa lắm.






Kết thúc chuyến viếng thăm các cụ già, chị Tốt rủ tôi uống sữa ... nhưng, hýc từ lần vừa rồi bị rối loạn tiêu hóa do thức ăn, tôi kiên quyết không ăn uống bên ngoài, ngoại trừ cơm tấm buổi sáng. Tôi rất sợ bị lại, kiêng 1 thời gian khoảng nửa năm là ít và tốt nhất là không ăn uống bên ngoài cho an toàn sức khỏe; tôi đành từ chối với lý do sức khỏe.
Và cũng nói với chị Tốt, chia sẻ với chị là nhận giúp 4 cụ ở quận Nhất này hàng tháng.
Với số tiền quỹ còn lại có thể giúp cho 9 cụ khoảng 5 tháng nữa. Tới đâu hay tới đó.
Bởi số tiền dùng cho chương trình này (Các Cụ Già) với tâm nguyện cảm ơn các Anh Chị và Bạn Bè đã chia sẻ với tôi trong ngày U (Mẹ) tôi qua đời ( phúng điếu, vòng hoa và chia sẻ ); công đức xin hồi hướng đến các Anh Chị và Bạn Bè.
Như vậy, tổng chi cho chương trình này:
- Các cụ cũ hết 1.000.000đ (một triệu đồng chẵn)
- Các cụ quận 1 và 4 : 1.400.000đ (một triệu, bốn trăm nghìn đồng chẵn)
===> 2.400.000đ (hai triệu, bốn trăm nghìn đồng)
Quỹ còn lại : 8.900.000đ ( tám triệu, chín trăm nghìn đồng chẵn)







Không có nhận xét nào: