Thứ Bảy, 7 tháng 11, 2009

Suy gẫm.



Hôm nay, chủ nhật ngày 8 tháng 11,
chỉ còn 7 cái chủ nhật nữa là hết năm 2009 này rồi; thời gian đi nhanh thật nhanh, thấy sợ!

Mọi người, hầu như ai cũng đếm ngày, hôm nay thứ năm ngày mai thứ sáu và thứ bảy chủ nhật được nghỉ ngơi, ráng lên rồi cuối tuần nghỉ. Còn tôi, dạo này tôi lại rất sợ cuối tuần, cứ mong mãi là thứ hai, thứ ba, thứ ... sáu mà không là thứ bảy và chủ nhật. Tôi chợt cười mình lại ngược đời đến thế!

Mỗi lần chải tóc, thấy tóc mình nhiều sợi bạc hơn, có rất nhiều sợi đã bạc trắng từ gốc đến ngọn. Tuổi già xồng xộc nó tới!
Sợ già ư?
Sợ chết ư?
....
Nói chuyện với n. "sắp chết rồi, sống thêm 10 năm nữa thôi."
Giờ còn ăn được, còn ngồi xem tivi thì chưa chết đâu. 10 năm đến lúc đó lại muốn thêm 10 năm nữa. (n.)
Chẳng ai biết mình sống đến tuổi nào.

Nhận được tin aH của chị bị cancer da, cũng may là chưa lan đến khác bộ phận khác, phải trải qua ít nhất là 4 cuộc giải phẩu và chắc chắn là có 1 cái mũi mới.
Mỏng manh quá!
Đó là ở nước tiên tiến bậc nhất và có tiền có bảo hiểm này kia, nhân mạng con người trên hết. Còn ở xứ tôi, bạn có nghe "rẻ như bèo" chưa ???

Nói chuyện với n. mà thấy lòng buồn ... Tàn chuyện, tôi ngồi thừ người suy gẫm:

Bài Phúc Âm hôm nay cũng như bao nhiêu bài Phúc âm trong suốt mùa phụng vụ, những điều Thiên Chúa dạy và làm như:

- Ai vả má bên này con hãy đưa luôn má bên kia cho họ.
- Rửa chân cho các môn đệ.
- Khi chủ về còn thấy đầy tớ chờ phục vụ chủ thì ông chủ sẽ thắt lưng phục vụ tôi tá.
- Ai muốn làm người lớn nhất trong nước Trời thì hãy làm người bé nhất, hãy phục vụ anh em mình.
- Hãy bán hết của cải mình cho người nghèo rồi theo ta thì kho tàng trên Trời của ngươi sẽ không bao giờ bị hư mất.
- Người chủ chăn bị mất 1 con chiên lạc, ông bỏ 99 con còn đó mà đi tìm con chiên bị mất; tìm được con chiên ông về còn ăn mừng. (bỏ 99 con kia có thể sẽ bị mất đi vài con hoặc là mất hết để đi tìm con chiên bị lạc )
- Người đàn bà bị mất 1 đồng bà đốt đèn tìm cho bằng được đồng mất ấy; tìm được rồi bà mời hàng xóm qua chung vui với bà vì bà tìm được đồng bị mất. ( chỉ tìm được 1 đồng bạc bị mất mà mời hàng xóm qua chung vui có thể phải tốn nhiều hơn 1 đồng bạc vừa tìm thấy )
- ………………………….

Và hôm nay, bài Phúc âm Chúa khen tấm lòng của bà góa nghèo đã bỏ 2 đồng tiền kẽm bằng ¼ xu tiền Rôma của bà góa bỏ vào dâng cúng đền thờ.

Với thiên Chúa tất cả đều trái ngược với thế tục.
- Ai vả má mình thì chí ít nếu mình không đánh trả được thì né đi không để họ phương hại đến mình nữa.
- Môn đệ phải phục tùng thầy.
- Đầy tớ phải phục vụ chủ, lẽ tất nhiên.
- Người làm lớn, người có chức quyền thì chỉ việc chỉ tay ra lệnh để cho kẻ dưới thi hành quyết định của mình.
- Có của cải phải tích lũy thêm để giầu có hơn hòng bảo đảm cho cuộc đời của mình sống an nhàn hưởng thụ.
- ¼ đồng xu chỉ mua được chừng 1 cái bánh, quá ít thì tại sao lại nhiều gấp bội những người đã bỏ vào thùng tiền với số tiền to lớn gấp mười lần, trăm, nghìn lần???

Với bài Phúc âm chúa nhật hôm nay, tuần XXXII ngày 8 tháng 11, với người đàn bà góa, số tiền 2 đồng tiền xu ấy là cả gia tài để nuôi sống bà nhưng bà chẳng ghĩ ngợi : Cho hết số tiền ấy vào đền thờ thì mình lấy gì mà ăn hôm nay, ngày mai?? Bà chỉ biết dâng cúng tất cả cho đền thờ, với tấm lòng vô cùng quảng đại.

Còn chúng ta, chúng ta chỉ bỏ vào đền thờ, giúp đỡ người khác với số tiền dư bạc thừa của chúng ta. Chúng ta nghĩ như thế là chúng ta đã làm tất cả và đáng được trả công.
Như người Phariseu và người thu thuế vào đền thờ cầu nguyện: Người thâu thuế không dám ngước mắt lên nhìn Thiên Chúa và đấm ngực ăn năn tội mình. Còn người Phariseu thì kể công và so sánh mình làm được nhiều gấp bội so với người thu thuế tội lỗi.
Ta là ai trong hai người ấy ? Phải chăng ta đích thị là người kiêu căng ngạo mạn kia ??? Thưa vâng.



Không có nhận xét nào: