Tháng này với Catholic là tháng Các Linh Hồn, tháng kính nhớ tổ tiên đã ly trần, tháng những người còn sống ráng hy sinh làm thật nhiều việc phúc đức như xin lễ, chăm đi lễ cầu nguyện, làm việc bác ái giúp người khác, tất cả những công phúc chuyển cho các linh hồn Tiên nhân của mình, hầu mong cầu xin Chúa gia ân giáng phúc cho các linh hồn sớm được về hưởng nhan thánh Chúa với các Thiên Thần cùng các Thánh.
Với đạo Công giáo là thế, còn ngoài đời, tháng này (từ tháng trước trước) thiên tai hoành hành và các tỉnh miền Trung bị nặng nề. Nơi nào cũng rầm rộ quyên góp chia sẻ với những người anh em kém may mắn hơn mình ở niềm Trung. Nào là trường học lớn nhỏ, công sở, làng xóm phường đưa ra kêu gọi tổ trưởng đi thâu, chợ búa, chùa chiềng, công giáo, các hội đoàn cá nhân, ngay đến cả mạng điện thoại di động cũng kêu gọi quyên góp.
Tấm lòng chia sẻ không có nhiều thì ít, ai cũng có lòng, nhưng ... đừng để tấm lòng ấy của chúng ta bị lợi dụng ...
Thiên tai thì chẳng ai tránh được nhưng cũng xin con người đừng tao nên nhân tai cho đồng loại mình phải gánh với những câu, lời vô tội vạ, dân đen trúng ai ráng mà chịu và chỉ còn biết nhìn ông Trời mà đau khổ.... ( thở dài thườn thượt ... )
Hýc, sao mà ....
Tháng này thăm các cụ, quà cũng như những tháng trước nửa gạo (10kg ) và còn lại là tiền .
Với "Bà giáo già" thì không thể đưa gạo vì bà phải nằm bệnh viện cả tháng nay, tiền cần hơn, 2 chị em ở trong bệnh viện suốt có nấu nướng gì đâu, để gạo lại bị chuột bọ. Và gởi thêm 100.000đ là số tiền không có chủ nhân từ đứa bé học trò.
Cô Thảo thì nhờ đứa em nó mang qua biếu cô không cần hình ảnh.
Tối thứ bảy ngày 7/11 trời không mưa canh gần 8 giờ mới ra khỏi nhà với hy vọng gặp được 2 bác Vân và bác Thuận ở quận Nhất. Tiếc rằng với bác Thuận ghé nhiều lần nhưng vẫn không gặp được bác, có lẽ vì trời mưa, sức khỏe không tốt và thêm 1 cái nữa là: tôi vô duyên với bác nên cả chục lần không gặp.
Ghé qua nhà bác Vân hy vọng giờ này gần 8:30 tối bác đã đi bán về.
Nhìn vô căn nhà chừng 15 mét vuông, nhìn hình ảnh bác đang ngồi ở cái ghế bố cũng chính là cái giường của của mình. Hình ảnh này làm tôi buồn vô cùng vì chợt nghĩ đến về già mình cũng chỉ có 1 mình ....
Tôi âm thầm lấy máy ghi 1 tấm hình trước khi chào bác, bác chẳng hề hay biết đến khi nghe tiếng tách của máy bác mới giật mình quay lại.
Trao bác gạo và phần tiền. Không muốn bác đứng lên vì bác đã bị cảm mấy hôm nay không đi bán được.
Nhìn bác yếu hơn tháng trước.
Bác tâm sự :"Không biết sao tháng này bệnh lâu hết hơn mấy tháng trước, thấy người yếu đi nhiều."
An ủi, chia sẻ với bác và cáo lui ra về.
Nửa quả trứng muối này là phần ăn của bác, cháo với hột vịt muối.
Ra khỏi nhà bác Vân mới 1 tâm trạng buồn, tuổi già cô đơn 1 mình với bệnh tật. Tôi quay ngược xe lên nhà thờ Đức Bà, rất nhiều người đang quỳ cầu nguyện dưới chân tượng Mẹ, xung quanh các cặp trai gái ôm nhau ngồi ngay các bậc tam cấp, hun hít đủ kiểu; các em nhỏ tung tăng,.... xe cộ qua lại tấp nập và còi bấm inh ỏi.
Tôi muốn ra đây cầu nguyện 1 chút với Mẹ, xin Mẹ gìn giữ và chữa lành bệnh thể xác lẫn tinh thần để cho các bác già cô đơn cô độc này được ra đi thanh thản nếu đã đến ngày, không bị bệnh tật giày vò thân xác.
Tâm sự với Mẹ 1 chút tôi quay về nhà, ghé vào bác Vân gần nhà, hy vọng giờ này bác có ở nhà.
hìhì, hy vọng nhưng mém thất vọng, bác qua nhà hàng xóm đâu đó, cô con gái vội chạy đi tìm mẹ với giọng "Mẹ ơi! Cô cho gạo đến kìa! Về mau!" nghe cái giọng cũng đủ biết không được bình thường như mình.
Bác lật đật về
Tôi đùa the lời cô con gái mẹ đi ta bà... Bác nói "Bác ra kia kiếm miếng bún ăn, ăn cơm nuốt không vô, chỉ có nước mắm và rau luộc."
Sao không chiên chứng hoặc nấu canh cho dễ ăn, nhà có trứng gà kìa.
Mệt quá không nấu được cô ạ.
Sao bác không nói con nấu.
Nó không biết nấu hay chiên trứng cô ạ.
Khổ cái thân già với người con nuôi không mấy tỉnh táo.
Chỉ còn bác Thuận là chưa gặp được.
Tháng này đã chi hết 1.000.000đ ( một triệu đồng) khi nào gặp được bác Thuận sẽ trao phần quà của bác và làm cái hẹn với bác để tháng sau không phải vác xe chạy từ nhà lên Sài Gòn ít cũng 4, 5 cây số, dăm bảy lần mà vẫn không gặp được bác.
Tôi dự định tháng này thấy bên PNV các cụ già neo đơn bệnh tật ở quận Tư và Nhất, mé các cụ do chị Tốt thường đi thăm, chưa có ai giúp tháng này, thì hẹn chị Tốt tuần sau làm 1 chuyến thăm các cụ, không mua gì cả, trao tiền cho các cụ để các cụ thèm món gì ăn món đó cho ngon cái miệng.
Nhìn và nghe 2 bác Vân, bà giáo già, ai cũng chẳng nuốt nổi miếng cơm vì đau yếu bệnh tật và tuổi già, ... mới hiểu người già .... Nghĩ lại U tôi, lâu lâu thèm bánh xèo tự đổ 1, 2 cái ăn, thèm bún, phở, .v.v.v. nấu cả nồi to tướng các con ăn là chính, còn U thèm nhưng ăn chẳng bao nhiêu...
Ước gì về già không phải đau yếu cứ thế mà đi nhẹ nhàng.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét