Thứ Sáu, 16 tháng 7, 2010

Lẩn quẩn...


16 tháng 7

Hình như tôi đã chớm trạm tay đến cảnh giới ấy :"Thư thái bình an, vừa nằm con đã ngủ" quả là tuyệt vô cùng.
Sự thư thái bình an này con người khó hoặc không thể mang lại cho nhau. Bởi những Hỉ - Nộ - Ai - Ố - Si... tình làm điên đảo tâm can.

Bỗng dưng cười: tạ lỗi. Có vẻ trăm dâu ....
Một vài dấu ???
Tại sao lúc người ta thì mình lại chia nhưng đến mình lại không muốn / để cho người ta đáp lại. Chia như thế là phiền lòng Nqc ư?
Biết không lên tiếng có nên không?

Chẳng phải xác thân trả lại đất, linh hồn mong về nơi mát mẻ (Đất Phật / Thiên quốc)?....
Trong 49 ngày chẳng phải là những ngày cần phải tích nhiều công phúc hồi hướng ... ?
Thêm những lời thành tâm niệm Phật or cầu nguyện, .v.v.v. là nên tốt hay phiền ???
Nói tóm lại, những ??? chẳng nhằm hỏi ai, ??? để ??? thế thôi.

Nhớ lại giọng nói bình an vui vẻ cho biết quý danh, tuổi, ngày giờ .. khi biết đáp lễ theo nghi thức tôn giáo CG, tất cả đều là hồi hướng công đức về Nqc.

Chung quy lại: trong chuyện này nếu là lỗi, tôi xin gánh chịu hết. Chẳng ai có lỗi ngoài tôi, bởi đã nhận và cho là ân tình ...
Trời biết, Đất biết, bản thân biết, còn người biết or không, pha.

Ngày hôm qua đã trao hết cho Người, xin trợ giúp
----


... định nói tại sao không làm riêng tiện theo dõi đầu đuôi, mà lại vô chung với người khác, rối mắt... Nhưng, không mở miệng là ... tốt.

Nhớ lời cHnguyen chỉ dạy khi mới về đây.
Hiểu khá nhiều. Chớ!
-----


Cũng vẫn một câu: Trải lòng mình ra, sống chân thật, đối đãi tình người, không có gì giả dối, mưu mẹo, thật giả.... Nhìn lại chỉ thấy những niềm vui, ân tình, những điều ô ố dạt đâu đó gió mây đưa xa tít...
Một sợi tóc trên đầu cũng đã được Ngài đếm.


Suy gẫm: "Ta muốn lòng nhân từ, chứ không muốn hy lễ" (Mt 12,8)


Ngày bình an.



Không có nhận xét nào: