Thứ Bảy, 10 tháng 7, 2010

lẩn quẩn cuối tuần



Thứ bảy, 10 tháng 7 - 2010

Bữa giờ không nghe thêm chuyện về chị, nên là như thế. Cầu nguyện cho chị buông bỏ được sức mạnh của đồng tiền - cái nhìn quan niệm sống lệch lạc - ... Và nhất là đi chữa bệnh..
Tôi không thích dính vào chuyện nói xấu, hễ cứ thấy cãi nhau, chửi nhau hay người này nói xấu người kia, tự dưng bỗng thấy nhức đầu và phiền cái lòng, thế là tìm cách giãn và cầu nguyện cho người ấy....

Có lúc rảnh, bỗng dưng nhớ lại từ "..." và những câu chuyện ... tôi bỗng dưng hiểu nhiều hơn câu thành ngữ tục ngữ:
- Khi thương củ ấu cũng tròn
Ghét nhau bồ hòn cũng nên méo.

và tôi lại càng suy nghĩ hơn câu :
- Phải biết tha thứ để yêu thương.

Sống trên đời này, phàm là con người, ai ít nhiều cũng có đôi lần mắc / phạm lổi. Bỏ quá để yêu thương nhau, cuộc đời sẽ đẹp biết mấy.
Và giờ, tôi lại được thấy sự ríu rít của nhị vị anh thư TTY và TNR

ST hay nhắc cái tật khó tánh của tôi :
- Chị đừng lắc đầu mà.
hìhì, ừ, mình vô lý quá! Mình đâu có quyền xét đoán dù chỉ 1 cử chỉ thở dài or cái lắc đầu khi nghe chuyện, hỏng thích nghe thì thôi.
..........................
.................................
......................................


Uống thuốc và 2 chân bị phù vì bị giữ nước, căng và nặng. Sợ quá ngưng không dám uống.
Tại sao mới có 39 tuổi mà đã bị các khớp xương đã có dấu hiệu thoái hóa ???
Có lẽ tôi không cắt amidan, vì đó là hệ thống miễn dịch của tôi, nếu cắt đi e rằng sẽ bịnh nhiều hơn. Hiện tại, sức để kháng còn khá tốt mà đã bị nhiều thứ réc rối như thế, nếu cắt đi rồi sẽ không biết thế nào???
Các khớp xương của tôi chưa lần nào bị sưng tấy đỏ lên nên có lẽ không đến nỗi, bị mỏi là do lượng acid uric cao quá 7,3 mg % lận trong khi trung bình cho phép từ 3,0 - 5,5 mg%; và các khớp đã có dấu hiệu thoái hóa sớm nên làm cho bị mỏi các khớp.
Cái này là hội chứng của những người chuyên ăn nhậu, hội chứng gút. Còn tôi có ăn nhậu gì đâu nè. Biết uống bia rượu, uống được nhưng cùng bất đắc dĩ mới uống một chút bia or 1 chai bia.
Có lẽ di truyền. Số đã vậy thì đành chịu. Chúa trao cho gánh nào thì chấp nhận gánh đó.

Còn Cholesterol LDL của tôi cũng chẳng ngoan tí nào, mức cho phép từ 90 - 150 mg %, còn tôi quất luôn đến 182 mg %.

Thế là phải uống thuốc Cholesterol và chữa acid uric trường kì. Còn thuốc khớp, khi nào bị đau mới đánh vô, ( uống thuốc giống đánh du kích ấy, hihi ) không uống trường kì, vì cơ thể tôi có lẽ quá mẫn cảm với thuốc. Mới uống có 1 liều đã thấy người giữ nước rồi. Uống 1 ngày thì 2 cái chân nặng chịch rồi.

Giờ thì tôi không cùng ăn thức ăn với gia đình; cữ tất cả các thịt đỏ và đồ biển. Cũng may giờ tôi đã dễ ăn, nên cứ nấu sẵn 1 nồi cơm gạo lứt để trong tủ, mỗi ngày bới ra 1 tô cho vô lò hâm, muối mè sẵn 1 hũ, luộc lau, kho sẵn một ít thịt nạc thăn or ức gà or quả trứng gà / vịt, tàu hũ .... rau củ quả; ngày nào nhà ăn cá sông thì tôi đỡ phải nấu thức ăn riêng. lâu lâu thèm cũng ăn 1 miếng thức ăn thường... :-))
Cũng qua ngày, ăn để mà sống mà, nên không cầu kì.
Hìhì bữa nào học nấu vài món chay, chứ cứ tàu hũ non, nấm, cà chua hành ngò riết chán... :-))

Bệnh phụ nữ, cái này không muốn nhắc tới....

Ngày bình annnnnnnnnnnnnnnnn


Không có nhận xét nào: