Thứ Sáu, 22 tháng 1, 2010
LQ: 22 tháng Giêng
Chiều thứ sáu, gần 3 giờ cắp giỏ sách ra về, thấy phòng tv các chị em đang hội nghị bàn ô -van, rất xôm tụ, ghé vào chào 1 tiếng, cN gọi vào bàn cho đủ tụ. Các chị em đang bàn đủ chuyện từ trong nhà ra ngoài xã hội. Tôi chỉ xin đứng "hóng" một chút xíu rồi cáo lui với lý do "Đã có hẹn!".
Tôi có hẹn với Người mà lúc nào cũng thu gom tất cả những suy nghĩ, đè nén, ước vọng, ăn năn, ... của tôi. Người mà chỉ sau ít phút thăm, than thở, cầu xin,..., khi vào tâm hồn nặng trĩu nhưng lúc bước ra khỏi Nhà, tâm hồn thấy bình an hơn, ngước mắt lên trời nở một nụ cười hy vọng.
Người ấy là Người để tôi còn có chỗ bám víu...
Có lẽ tôi may mắn hơn rất nhiều người, khi lòng nặng trĩu còn có chỗ để chạy đến. Đa Tạ tấm lòng bao dung yêu thương vô bờ bến của Người.
Chiều thứ sáu hàng tuần, được trống 2 tiết cuối (thời gian rảnh hơn 1 tiếng rưỡi trước khi quay lại "đẩy xe cháo") là tôi có hẹn với Người. Ngày thứ sáu nào không đến thăm Người được, thấy hụt hẫng gì đâu.
Hôm nay trời đã nắng nóng lại, quần áo mấy hôm mưa không chỗ phơi, hôm nay đã khô ráo. Được mấy ngày khí hậu mát mẻ thật thích. Hôm nay tiết trời trở lại như cũ, người bỗng khó thở, bứt rứt...
Mỗi ngày tôi phải ráng kềm và tránh để không nổi nóng với đám nhỏ. Có ngày bỏ thước, bởi có cây thước nhựa này cũng rất hữu ích, gõ thước vào mặt bàn, đám nhỏ giật mình bớt nói chuyện. Nhưng chỉ được nửa ngày, buổi chiều không dùng đến thì ... ôi dzời ạ, cái micro cũng chẳng là đinh gì với cơn say chuyện của chúng.
Tôi cố gắng không nổi nóng/ bực mình bởi mỗi lần lớn tiếng làm át tiếng ồn của bọn nhỏ là y như rằng các dây thần kinh trên đầu căng ra và tôi bắt đầu thấy khó chịu, cái đầu đình công ngay.
Mấy tháng gần đây triều đình của tôi đình công với những cơn nóng giận của mình bằng cách đó. Tôi phải tập thiền thôi, tập nhẫn, tập nhịn, tập tịnh tai, ...
Chiều, đem theo 2 cái đồng hồ đeo tay chết ngắc (chắc là hết pin) và cái của Ph tặng, nhờ vị ấy cắt bớt mắt bởi tay tôi rất nhỏ, đeo vô cứ y như đồ chôm của người khác. Vị này buôn bán đồng hồ, nhờ xem giúp 2 cái kia bị sao mà không thèm chạy nữa.
2 cái đồng hồ dây da kia tôi rất thích. Da tôi kén đồ, chỉ đeo được dây da còn các loại khác như vàng, bạc thì... thua, y như rằng chỉ được 1 chốc lát, khi mồ hôi rịn ra là ... nổi mẩn, dị ứng, ngứa ngáy...
Tôi thích hai món là đồng hồ và dây chuyền. Đồng hồ thì ok, còn dây chuyền thì xin kiếu, hại thân thêm.
Tối, nhỏ Chua qua nhà chơi, H, Chua và tôi tám, cười nắc nẻ. Nhỏ vẫn thế, chẳng gì thay đổi sau 10 năm gặp lại. Tôi càm ràm Chua :
- Mày về mà không cho hay để tao nhờ mày ghé M mang cái ipot về dùm tao.
Thú thật dạo này tôi dùng nhạc để giảm chét. Cái mp3 chị V.. cho không chứa hết các bản nhạc ưa thích. Vả lại khi cho nhạc vào mp3 tôi đã chia thành từng file, nào là nhạc Thánh Ca, nhạc Tiền chiến, nhạc hòa tấu, truyện đọc audio; nhưng khi mở nghe thì nó trộn lẫn lung tung hết. Và, vừa rồi hư máy, tôi làm thất lạc mất cái Cd của nó nên giờ bó tay...
Đám nhỏ của tôi cũng rất thích nghe nhạc, tôi thường cho chúng nghe nhạc hòa tấu trước khi chúng khò khò. Khi giờ giải lao, vừa ăn sáng vừa chấm bài thì tôi nghe thánh ca or tiền chiến, tùy tâm trạng và tùy thời tiết. Lúc nẫu ruột tìm chút thương yêu, tôi nghe truyện audio của HY, của chị.
Hồi Bạn về, nói Bạn mua nhưng lại đổi ý nói Bạn trả lại, giờ thì quyết định xài cho mình.
Nhỏ Chua vẫn chân chất như nào giờ. Nghe chuyện "ình iên" của nó mà H với tôi chỉ còn biết nói cái câu nhỏ V nói :
- Tình yêu của tụi nó chưa đủ chín!
Nhỏ Chua hỏi :
- Mày nhập hội Sa-tế với tao và H chứ ?
hìhì, dạo này tôi nói chuyện rất lơ ngơ, chẳng hiểu gì sất, hỏi lại sa-tế là gì mày ?
----> Saturday ế!
Hahaha Ừ có lý chứ!
Nói tới chữ Sa-tế của nhỏ Chua, tôi nhớ hôm qua cH gọi giật tôi lại nói :
- Năm nay 2010 rồi đó nhỏ.
- Dạ, có gì không chị ?
- Nhỏ lo tính đi chứ!
- Tính gì chị ?
- Lấy chồng đi.
tôi cười hahaha lắc đầu:
- Chuyện gì em tính được chứ chuyện này em bó tay chị ơi!
Chơi với nhỏ Chua đến gần 12 giờ khuya mới rã, mắt đứa nào cũng đỏ kè lên vì buồn ngủ. Trưa mai nhỏ về lại Nhà, chúc đi đường bình an Chua à.
Tôi có hỏi Chua :
- Mày có ghé thăm Bố chưa ? Có thể năm sau mày có về cũng không còn cơ hội gặp Bố đó!
Với U tôi 3 tuần đã "đi", còn Bố tôi cầu xin êm ái và lâu.
Ngày bình an
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét