Thứ Năm, 21 tháng 1, 2010

LQ: 21 tháng Giêng


Giờ nghỉ giải lao, tôi bước ra khỏi phòng hội trường, lấy ly nước lọc đặng uống thuốc. Trường TQT đãi khách đến học nào cà fê gói, nước táo, sữa, trà gói và nước lọc, ai thích loại nào tùy nghi.
Bê ly nước vào bàn, lại tiếp tục gặm nửa ổ bánh mì còn lại, mắt hướng lên màn hình dõi theo những dòng thơ... Dường như sáng naycó ý nghĩa hơn bởi những câu thơ của tác giả Nguyễn Trung Kiên, Đôi Dép.
.......
Hai chiếc dép kia gặp gỡ tự bao giờ
Có yêu nhau đâu mà chẳng rời nửa bước
Cùng gánh vác những nẻo đường xuôi ngược
Lên thảm nhung, xuống cát bụi cùng nhau.

Cùng bước, cùng mòn không kẻ thấp người cao
Cùng chia sẻ sức người đời cha đạp
Dẫu vinh nhục không đi cùng người khác
Số phận này phụ thuộc ở chiếc kia.

Nếu một ngày một chiếc dép mất đi
Mọi thay thế đều trở thành khập khiễng
Giống nhau lắm nhưng người đi sẽ biết
Hai chiếc này chẳng phải một đôi đâu.
...........
Đôi dép vô tri khắng khít bước song hành
Chẳng thề nguyện mà không hề giả dối
Chẳng hứa hẹn mà không hề phản bội
Lối đi nào cũng có mặt cả đôi.
.........
Hai mảnh đời thầm lặng bước song song
Sẽ dừng lại khi chỉ còn một chiếc
Chỉ còn một là không còn gì hết
Nếu không tìm được chiếc thứ hai kia.

Cái tật chưa bỏ được, hễ đọc được bài nào ưng ý là "Hay!" làm mấy người xung quanh quay qua nhìn.... Có thấy quê không ??? Không, đang giờ giải lao mà.
Đọc thơ tình, tôi không cảm được (có lẽ tôi khô khan quá chăng??) nhưng với những bài thơ như trên thì, hìhì, tôi thấy rất tuyệt! Chẳng hiểu sao!?
Đọc từng dòng thơ, trong đầu mường tượng những chuyện thực tế

Đọc thơ, lòng tôi nhớ một người, nhớ quay quắt, chợt mén ... nhè khi :"Hay!". Nhớ nhưng sẽ chẳng bao giờ nói ra. Bởi tôi biết trong các ngóc ngách dù nhỏ nhoi trong trái tim ấy không có chỗ cho tôi. Trong năm hai lần bị đẩy rớt rơi, ráng chấn tĩnh phủi bụi cất vào đúng khoang tim. Thời gian, thế rồi cũng xong. Ừ, bạn thì bạn, như hai đường thẳng song song...
Thời gian đó các chị bạn ghẹo :"Tình yêu đến em không mong đợi gì. Tình yêu đi em không hề hối tiếc!" Tôi thường hay nói lời bài hát chán hơn nước ốc, nhưng lúc ấy lại thấy : cũng hợp lý.
Đúng là ba phải quá đi.

À, hôm nay tôi học ở trường TQT, nhớ đến bài sử. ĐC cũng là một tay mê sử Việt.

Hôm nay trời đã nóng lại. Thế là tranh thủ giặt được 1 cái áo khoác. Giờ ngâm 1 cái dầy hơn, tí trước khi đi ngủ, giặt tay cho nhanh. Hy vọng ngày mai không mưa.
Thời gian đi nhanh thật, chỉ còn 3 tuần nữa là Tết rồi.

Nhờ đi học được ra sớm nên online và gặp chị. Hôm nay chị nghỉ làm. Móc túi chị được 200 AUD cho ctr Tết. Hìhì, thích quá chừng, cái hầu bao của tôi lại rủng rỉnh.



Không có nhận xét nào: