Thứ Sáu, 23 tháng 10, 2009

Lại 1 tuần trôi qua



Hýc! Lại 1 tuần nữa đi qua, nhanh như vó câu qua cửa sổ, thấy buồn!

Chuyện nhà người ta nhưng sao toàn kể tôi hay .
Tôi biết ý nhờ tôi thông tin giúp.
Người ấy cũng qua tôi biết thông tin họ hàng.
-Có chuyện gì mới không?
-Không lên nhà ăn trưa ?
-Đợi thêm 1 tuần nữa...

Biết ý muốn hỏi điều gì, nhưng tôi vốn dĩ không muốn tâm sự chỉ muốn tôi thông tin thì chỉ thông tin, tôi không hỏi han khi người không muốn chia sẻ.
Thôi thì làm được gì thì làm, đời sống nhẹ tâng khi có thể người thần tượng ấy có thể tác động được làm cho 3 gia đình hạnh phúc thì còn gì bằng.

Nghe tin Bố H bị khối u trong gan, hết hồn. Hôm sau hỏi kỹ hơn không phải, bị mỡ bao gan. Bị gì cũng lo hết, Bố đã 83 rồi.

Tuần này phải nghỉ làm thứ hai và chiều thứ tư vì mệt quá. Cái ruột tôi chắc chắn có vấn đề rồi, tôi cần phải ăn uống thật kỹ lưỡng, không ăn ngoài, không ăn rau sống nữa, mọi thứ đều phải nấu chín và tốt nhất là ăn ở nhà cho chắc ăn. Đã không ăn những thứ có mắm tôm - tép - huế dù nhà nấu, không ăn đồ chua bên ngoài, không rau muống, không đồ biển bên ngoài, giờ thì không rau sống luôn.
Nghĩ bụng, ăn uống kỹ lưỡng đến mức này mà nếu mà còn bị thêm 1 lần nữa thì dù phải ói đến mật xanh cũng phải đi nội soi cái bộ lòng để tìm ra nguyên nhân mà điều trị dứt điểm. Giờ thì bác sĩ chẳng nói năng gì cả.

Cả tuần nay chỉ có chà bông với cơm - bánh mì. Sáng bánh mì chà bông, chiều và tối cơm bông chà :-)
Chà bông nhà làm cũng chẳng dám mua bên ngoài. Bởi từ xưa tới nay ba mẹ tôi không mua món này bên ngoài, toàn tự tay làm. Vừa rồi cũng may thấy thèm chà bông nên tôi đã làm 1 hũ, giờ còn 1 nhúm để lai rai khoảng nửa tháng.
Người ấy sợ chà bông bởi nó khô khan như nhai cao su, còn tôi mỗi khi không khỏe chỉ nghĩ đến chà bông. (hihi)

Tuần này đúng ra phải lên tiết Tnxh nhưng vì sức khỏe không ok nên chị châm trước dời qua đầu tuần sau. Tôi cũng chẳng lo lắng gì, bài giáo án không cần học bài cũng đã tự động thuộc cái chính, chỉ râu ria phần lời là chưa dò qua. Có lẽ phải ngồi lên máy làm giáo án nên tự động thuộc.

Không có hơi nói với trò, chúng như đám cào cào, còn tôi là ... chắc là châu chấu quá (hihihi)

Dạy thêm, 1 trò xin vào nữa dù tôi nhất quyết từ chối trên phone.
Thứ nhất tôi không thích cái kiểu gần thi mới xin học trong khi ngay từ đầu tháng bắt đầu học không theo.
Thứ hai số lượng như thế quá tuyệt rồi, thêm dù chỉ 1 cũng không ổn vì không có chỗ ngồi, tôi lại không thích ép trò ngồi khít lại; bàn 4 chỉ 4 mà thôi.
Tôi đang còn dự tính tháng sau sang bớt 2 bé lớp 2 trò cũ của tôi qua bên aK nhờ hắn gánh giúp, chỉ 1 lớp cho nhẹ, đỡ phải xoay mòng mòng chóng mặt. Mà nhất là cái tâm mình nó nhẹ bởi cứ sợ dạy không đủ bài cho trò, áy náy.
Sang 2 bé tức là tự dưng hàng tháng cắt 400 nghìn đồng của mình nhường cho người khác. Thấy tiêng tiếc nên suy nghĩ....
Bởi ngày xưa cách đây hơn 10 năm, mỗi tháng kiếm thêm dù chỉ 100 nghìn đồng tôi cũng ráng gồng lên, bởi quan niệm "Ngồi không ai dễ mang phần đến cho(?)".
Thôi chắc ráng ... giờ có cơ hội kiếm thêm đồng nào để dành thêm được chút phòng khi không có.

Máy móc của tôi đến giờ này cũng chưa tìm được phụ kiện tương thích để gắn nối với ổ cứng mới, lại phải chờ.... Hýccccccccccc


Nhỏ chẳng biết tí gì về may vá cũng chẳng biết xíu xiu nào về thiết kế thời trang, ấy thế mà nhất quyết mở tiện bán quần áo bầu. Ý định đi các tiệm bầu bắt chước 1 số mẫu nhỏ ưng ý, cọp dê khoảng ... mẫu rồi thì ra ...

Tôi nghe xong im lặng đi làm tiếp, bởi với tôi ít ra phải biết may or chí ít cũng biết tí ti về thiết kế, vốn liếng đã không nhiều, chẳng có kinh nghiệm .... Bỏ cái bằng cử nhân 4,5 năm Đh Ngoại thương,... chán thật.

Tuần này, 1 phụ huynh thấy tôi quan tâm con cái họ nhiều quá thế là không biết làm sao ... đã nạp tiền vào tài khoản điện thoại của tôi. 10:30 sáng thứ sáu tự dưng thấy tin nhắn đt báo bạn mới nạp thành công 100 nghìn đồng. Thế là từ lúc đó tôi bị thắc mắc ai đâu tốt bụng thế nạp tiền cho tôi???

Cũng may, vị phụ huynh này vào gặp tôi ngay sau đó 30 phút tôi mới biết. Chị ta trao lại cho tôi 100 nghìn đồng mà tôi đưa cho gia đình ...

1 lần con chị đã lấy tiền của bố mẹ 4 tờ hơn 100nghìn đồng, tôi chỉ cầm lại được 120 nghìn đồng, còn 1 tờ nữa thì không biết. Điều tra căn vặn đứa bé tiền đâu ra nhiều như thế. Lúc thì nói ba cho, lúc thì nhặt được, lúc thì .v.v.v. ===> trao tiền cho gia đình và cho biết tình hình.

Lần này lại thấy con bé cầm tờ 100nghìn và mua 3 bịch đồ chơi (các đồ chơi bằng nhựa nhỏ xíu để con trẻ bày chơi đồ hàng như rổ, nồi, chén, ....), vặn vẹo 1 hồi lúc thì bé nói lượm được, lúc thì nói con mua hàng người ta thối cho.

Mẹ bé nói hôm đó chỉ cho nó 2 nghìn đồng. Tôi nói điệu này lại lấy tiền của ba mẹ và trao lại cho gia đình cùng cho biết tình hình. Nhưng gia đình sau 1 ngày điều tra con bé nói không lấy của ba mẹ mà lượm được nên trao lại số tiền ấy cho tôi để trả người nào mất. Tôi chẳng thấy gv nào buồn phiền vì bị mất 100 nghìn. Chắc là để tiền đó hoặc là xung vào thiện nguyện or là xin 1 thánh lễ cầu cho các linh hồn, chỉ có thể làm thế với số tiền ấy.

Ummmmmm réc rối với 100 nghìn ấy.

Không có nhận xét nào: