Hôm nay, thứ hai ngày 26 tháng 10, thứ hai cuối cùng của tháng 10, có thật nhiều chuyện ... mệt!
Sáng vô lên tiết Tnxh; máy móc trường cái có thì hư (máy chiếu) cái thì không có (laptop) thế là phải đợi cHp đi mượn của cựu hội cha mẹ hs của trường, thế là đến sau 9 giờ mới lên tiết; lại không có âm thanh - tức là micro - loa, chuyển sang lớp khác mượn phòng của họ thì phiền nhiễu quá, nên tôi đành dạy tại phòng mình. Dạy xong thì hết hơi và viêm họng luôn. Bởi lần đầu tiên trò được học bằng hình ảnh trên màn hình, chúng như cái tổ ong vỡ. Lại thêm cái tật, đứa biết đến lúc hỏi bài thì lại ngồi đực ra không biết gì cả.... Mệt gì đâu mà mệt! Mệt đến nỗi đến giờ ăn trưa và đầu giờ sau khi ăn xong thì trò lên lớp ngủ, tôi cũng không lên vì mệt quá, nghe tiếng chúng ồn 1 hồi tôi nổi xùng mất.
Cuối giờ dạy, 1 phụ huynh cứ nhất định rằng đã gởi tiền cho tôi đóng giùm họ tiền học tháng 10; tôi nói về nhà xem kỹ trong sách vở của con, nếu đã đóng thì có biên lai còn không thì chưa đóng, tôi không thể nhớ dùm. Bởi tôi đã dặn tiền này đóng cho nhà trường, tôi không thu giùm; nếu có đóng giúp thì có biên lai của trường ghi.
Thế mà cuối ngày, khi tôi đang ở bãi xe nhà thờ dòng Chúa Cứu Thế, lại bị họ làm phiền là chắc chắn gởi tôi. Mệt quá! Đã vậy nhất định sáng hôm sau vào gặp tôi làm cho rõ, sáng sớm tôi không ưng phiền nhiễu, để cho 1 buổi sáng bình yên không tôi nổi sùng với đám nhỏ mất, bởi miệng chúng chẳng chịu ngậm, cứ như con chích chòe chép chéo suốt ngày.
Phiền quá!
Tối gần 10 giờ, bé Loan gọi báo cho biết nhỏ Phượng ở trường cũ đã về với ông bà vì bị ung thư bao tử; tối mai đi viếng xác.
Con bé tôi nhớ hình như sinh năm 78, lấy chồng hồi tôi còn ở trường cũ. Chúng tôi cũng tốn nhiều hơi với con bé vì .... hìhì chỉ dạy kinh nghiệm, cái gì cũng hoàn hảo và tự tay làm hết. Bởi ngày vợ chồng con bé đi trăng mật là đi cùng kỳ nghỉ hè của trường. Chồng nó làm cái gì nó cũng không ưng ý và xổ tung ra làm lại, hoặc là mặt nặng mày nhẹ với chồng, .v.v. rồi ra ca thán với chúng tôi, các bà chị.
Nghe đâu mấy 5 sau 2 vợ chồng nó lục đục và đưa nhau ra tòa. Rồi nghe mấy đứa kể giờ P có cái tên "Thiếu phụ áo đen", bởi sau này nó toàn bận áo dài màu đen.
Nghe báo nhỏ Phượng nó đã qua đời, thật bất ngờ. Đã quá lâu kể từ ngày chuyển trường về gần nhà, 8 năm, tôi hình như là chưa có dịp nào quay về trường cũ, cũng không gặp lại mấy đứa.
Quên không hỏi nhỏ L tên Thánh của nhỏ P là gì. Tối mai đi viếng xác chia buồn sẽ biết.
Đời sống con người thật mong manh!
Tro Bụi!
Người ơi hãy nhớ 1 mai người sẽ trở về, trở về bụi tro.
Buồn!
Thứ Hai, 26 tháng 10, 2009
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét