Chuyến đi bình an và công việc nói chung tốt đẹp, đặc biệt là còn tham quan và mua sắm lung tung thứ. Tôi nói đùa " Cái này hỏng giống đi từ thiện mà là đi tham quan và mua sắm" (hì hì hì)
Giờ khởi hành là 6 giờ chiều thứ bảy 10 tháng 10, nhưng vì có 1 bác sĩ từ bệnh viện chạy thẳng đến điểm khởi hành nên bị trễ giờ. Trên xe, tôi chỉ biết có chị Tốt, rồi bé C. em ruột của con dâu chị Tốt; cuối cùng thì ok. Trưởng đoàn là a. Hải mập (mọi nguoi gọi thế) 2 xe 45 và 30; xe bác sĩ và dược đi riêng cùng 1 số người. Tiền xe mỗi người góp 2 trăm nghìn đồng. Bác sĩ – dược thì không vì những người này bỏ công sức khám bệnh và phân – phát thuốc theo toa của bs.
Khoảng 6:30 khởi hành đến khoảng hơn 9 giờ tối thì xe ghé quán Vân Mập để mọi người ăn tối tự túc. Tôi chọn cho mình món hủ tíu chay giá 8 nghìn đồng.
Sau đó lên xe chạy 1 lèo đến cửa ngỏ Châu Đốc thì dừng lại, lúc này khoảng 2:30 sáng chủ nhật 11 tháng 10, mọi người xuống xe ăn sáng, nghỉ ngơi 1 chút rồi ai muốn đi miếu đầu lâu – Chùa Bà thì lên xe, còn ai muốn nghỉ ngơi thì ở lại điểm tập kết này, Điểm này phía trước là nhà, phía sau là nơi tu hành của Thầy.
Bữa sáng là phở chay và nước sâm; ngon và nhẹ bụng. Đi vệ sinh thì hơi cực vì chỉ có 2 nhà vệ sinh mà số người khoảng 6 - 70 người. Trong đoàn lại có vài người kém văn minh, 3 chị em đợi đến phiên mình mới bước vào nhà vệ sinh, nhưng những người này bất kể những người đang đợi, họ vào sau và cứ thế săm săm bước vào khi cửa nhà vệ sinh mở ra, cứ thoải mái vô tư như người Hà Lội. Rõ chán, tôi và chị T nói với nhau bất lịch sự quá! Và là những người ra trễ nhất.
Lên xe, tôi lại tiếp tục thăng. Đến Chùa Bà, mọi người vào lễ Phật, những người đã đến nơi này vài lần dặn dò với mọi người đừng mua bán gì ở nơi này, họ chém cho …. Bước vào trong tham quan khung cảnh ngôi chùa nổi tiếng. Thế là tôi đã đặt chân đến Châu Đốc.
Ngôi chùa này nằm ngay đầu đường vào cổng bên hông của Chùa Bà, tôi không nhìn tên
Trong đoàn có lẽ độc nhất chỉ mình tôi Catholic nên khi ăn uống chung bàn với mọi người, tôi đã âm thầm làm Dấu Thánh Giá khác với thường nhật, nhưng trên tay thì vẫn luôn đeo vòng tay Catholic, ảnh Thiên Chuá, Đức Mẹ và các Thánh.
Tiếp tục lên xe đến Ba Chúc, miểu Đầu Lâu. Đến nơi lúc này khoảng gần 5 giờ sáng, trời còn tối om om, mọi người lo khuân vác những vật phẩm để cúng vái. Tôi cũng chẳng biết dùng từ gì cho chính xác với đạo Phật.
Vào đến bên trong đền, lúc này chị T chỉ cho tôi thấy những đầu lâu – xương tay – chân … của những người năm xưa đã bị Pon-pốt giết.
Mọi người xúm vào nào là sắp các đồ cúng lên bàn lễ, đốt thuốc lá, giấy tiền vàng mã đổ - rải ra chiếu thành 1 đống to, người thì đi thắp nhang và nến xung quanh phần trước mặt của ngôi đền. Tôi nghe người trong đoàn vừa thắp nhang – nến nói “Thắp cho sáng khu này để các vong linh biết đường về đây dự lễ”
Sau khi đã chuẩn bị xong, Thầy bắt đầu buổi lễ, mọi người chắp tay niệm Nam mô A di đà Phật
Và rồi những giấy tiền vàng mã được đưa ra … (tôi cũng không biết dùng từ gì) và đốt. Trong khi đó Thầy vẫn đang hành lễ.
Tôi đứng xa xa ngắm những ngọn nếu, giông giống đường băng để cho máy bay biết đường đáp xuống; ngắm trời hơi hé sáng, khung cảnh xung quanh và tiến lại gần ngọn lửa từ các giấy tiền vàng mã cháy hừng hực. Ghi lại 1 đoạn film ngắn ngọn lửa bằng máy hình. Thấy ngọn lửa thật lung linh đẹp.
Sau khi hành lễ xong, mọi người trở ra. Lúc này trời đã sáng, chị T hỏi tôi , có muốn về lại điểm tập kết cùng chị không hay là theo mọi người đi chợ quê, chợ Ba Chúc? Hì hì hì tôi muốn đi cho biết vì dù sao cũng đã đến được tới nơi này. Nơi này cũng chưa xa bằng (đoạn đường) nơi trước đây tôi đã đến và ở lại gần 1 tuần lễ, Năm Căn – Cà Mau, nhưng là nơi lần đầu tiên tôi đặt chân đến. Và phần vì trời hẵng còn sớm lắm, mới có 6 giờ, vô chợ tham quan nhiều lắm hết khoảng 1 tiếng, về tới điểm tập kết cũng chưa đến giờ khám phát quà, 8 giờ.
Chợ quê nhưng cũng khá ok, không phải như chợ quê ở những vùng quê khác, hàng quán khá nhiều. Nhưng xui cái là mới vừa vào chợ thì trời đổ mưa thật to và dài thế là chẳng tham quan gì được, đục mưa và ăn sáng. Tôi mua 2 kg đường Thốt Nốt, món khoái khẩu mà ngày còn bé tôi hay thích cắn 1 miếng đường này và ngậm trong miệng. Đường ngày xưa béo và ngon hơn đường giờ tôi mua, nhưng dù sao cũng được ăn lại món ngày bé tôi thích, 15 nghìn đồng/ 1kg đường. Tôi thèm cơm tấm, đây cũng là món khoái khẩu vào buổi sáng của tôi, nhưng nhìn quanh không thấy, đến khi thấy . phải đội mưa… tôi sợ bị bệnh khi đang đi thì phiền hà; còn con bé C. hỏi nó ăn gì không thì nó không và thôi tôi cũng không, chẳng lẽ ăn 1 mình còn con bé nhịn. Sáng sớm tôi không ăn những món dễ lạnh bụng như bánh ướt.
Đợi trời hơi ngớt mưa là lo chạy mau ra xe nhưng cũng phải nghỉ 1 chập vì mưa lại lớn lại. Quay về điểm tập kết trễ so với giờ ấn định vì mọi người đã ra xe nhưng anh trưởng đoàn không thấy xuất hiện. Hóa ra anh bị lạc quẹo nhầm hướng. Trên xe, chị T gọi phone liên tục vì bệnh nhân đến sớm hơn giờ ấn định, và trời mưa nên bác sĩ, dược sĩ bắt tay khám và phát thuốc sớm hơn dự định. Nhiều bệnh nhân đợi vì được nhận xe lăn. Xe lăn thì phải đợi chụp hình để cho những vị mạnh thường quân thấy hình ảnh minh chứng.
Khổ, lại phải minh chứng.
Điểm tập kết
Xe lôi đưa những bệnh nhân không thể tự đi lại về lại nhà. Bà bác này bị bệnh run
Bệnh nhân đã được khám bệnh đang đợi thuốc lẫn bệnh nhân không có phiếu ...
Với kinh nghiệm qua chuyến đi ĐN cứu trợ, 2/3 diện chính sách...
Nên tôi có ý định quan sát xem trường hợp nào cô thân cô thế và không có phiếu thì giúp thêm. Và vì vễ trễ gần 1 tiếng, giờ khám bệnh sớm hơn dự định và không thể vào sâu bên trong, thực tế nhìn thấy những mảnh đời .... (xe đã quá số người cho phép) thế là chỉ giúp được mấy trường hợp...
Cũng chẳng sao, tùy duyên mà.
Nhìn em bé này, 9 tháng tuổi, muốn tìm lại nụ cười cho em. Em sinh ra với cảnh đời đã khá buồn rồi, mẹ man man, cha cà tho5tm gia đình nhà nội bỏ, bà ngoại nuôi.
Anh trưởng đoàn giúp cho nửa triệu đồng, ai đó giúp thêm,... Cả xe tôi đồng ý cho 2 bà cháu đi nhờ lên Sài Gòn để cháu vào Nhi Đồng 1, vì trước đây cháu đã có tên được mổ chữa sức môi nhưng vì thể tạng cháu quá yếu, suy dinh dưỡng nên phải về tẩm bổ. Không có tiền, chẳng thể có sữa cho thằng bé tẩm bổ. Mượn nóng 500 nghìn đồng cũng chẳng ai cho mượn. Đơn thuần dễ hiểu thôi "nắm kẻ có tóc ai lại nắm kẻ trọc đầu!"
Giờ bác sĩ nói tháng 10 có đợt mổ.
Người bà này chẳng có đồng tiền nào trong người, nay được nhiều người giúp cho 1 khoản tiền, lại được xe cho đi nhờ, 2 bà cháu tức tốc lên thành phố mà chẳng có gì mang theo, dù chỉ là 1 cái áo, chỉ cái khăn và bình sữa. Chị L người chuyên đưa những người bệnh từ An Giang lên Chợ Rẫy đã đồng ý đưa 2 bà cháu này đi; chị cũng chẳng kịp mang theo quần áo, vì đoàn chuẩn bị về lại SG.
Hoạn nạn gặp được những người có lòng thật là phúc.
Sáng nay phone hỏi chị T về thằng bé. Chưa được mổ vì suy dinh dưỡng, phải tẩm bổ. Có gì chị sẽ liên lạc với tôi. Hy vọng ở SG này tôi sẽ dùng tiền của chị H cho để giúp cho hoàn cảnh này. Và nếu xin được thêm từ chị TL thì tốt quá.
Kết thúc chuyến đi bằng đi chợ Châu Đốc mua sắm trái cây ...
Trên 2 xe toàn là quần áo xa- đi mà Thầy cho để đoàn thiện nguyện của anhHai đi ủy lạo cho đồng bào bị bão lụt ở Komtum vào cuối tuần sau.
Tôi không tham gia vì đường xa và công việc tuần sau nhiều, gián áo chưa có 1 mảnh giáp nào mà 22, 23 là nộp. Nhưng không sức thì để mình tài đi cũng ok, miễn sao đóng góp....
Nhà thờ, Đức Hồng y cũng đã đang kêu gọi giúp đồng bào bị thiên tai. Số tiền giáo dân đóng góp Ngài sẽ chuyển ra trực tiếp cho các Đức Cha giám mục ở từng địa phận, để các Ngài ngoài vùng đó trực tiếp chia sẻ cho đồng bào mình, không phân biệt tôn giáo.
Lá lành đùm lá rách
Lá rách đùm lá tả tơi
Lá tả tơi đùm lá nát
....
1 em học trò qua 1 bài giáo dục nhân bản, ăn uống cứ canh me cô bảo mẫu quay đi là đổ cơm đi .... nói đến các bạn học sinh không có thức ăn ở những vùng vừa bị bão (các em có biết vì người lớn nói, xem ti vi) em gởi tôi 10 nghìn đồng nói cô cho các bạn nghèo mà cô giúp.
Cả chuyến đi không bị say xe, người khỏe và có 1 đoạn vài cây số ngồi ngay ở bánh sau xe, tưng cái đầu luôn, nhưng cũng may chỉ choáng chứ chưa đến nỗi nôn nao ruột gan... Nhưng tôi lại bị mỏi người suốt chuyến đi, thật là khốn khổ khi bị mỏi người. Tôi lại quên mất mình hay bị trường hợp này khi đi xe máy lạnh, nên chẳng mang theo viên Paracetamol nào, xin viên Paradol của chị T uống không xi nhê. Chỉ cần có 2 viên Paracetamol 325g là tôi đỡ bị ngay. Hýc!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét