Chủ Nhật, 20 tháng 9, 2009

tuần dài...





Tuần này quả là dài ngoẵng ... :-)
Công việc dồn dập, đám nhỏ lại nghịch, nói, cứng đầu hơn những 5 trước, nên chỉ mới 2 tuần bán trú (học cả ngày) mà tôi đã bị khàn tiếng suốt. Cứ thứ 7 đến chủ nhật tiếng đỡ khàn thì ngay sáng thứ 2 đã bắt đầu khàn lại.
Tuần này còn khốn khổ hơn, tôi bị bí đại tiện luôn 5 ngày liền. Tôi bị mắc cái chứng thuộc tâm lý, hễ không thoải mái về giờ giấc, ức chế công việc hay đi lại (như ngồi xe liên tục khi đi chơi) là y như rằng tự động không đào thải.

*** Thứ tư, bực mình vì biết thời khoá biểu của tôi bị đổi, bị mất giờ nghỉ liên tục mà nghỉ ngắt quãng. Cố ý nói thẳng cho người chiếm mất giờ chính khoá của tôi là tôi không đồng ý.
1 chị cũng bị như tôi nhưng không dám đi nói, thấy tôi đi nói thì nói :"Mày đại diện mọi người nói cho ổng biết", tôi gạt phăng ngay :"Không, em chỉ đại diện cho bản thân em thôi chứ không đại diện chung, được việc thì không nói chi, chừng không được việc, đưa ra hội đồng chẳng ai lên tiếng gì cả, 1 mình em chịu trận, trường này hay có cái kiểu này lắm!" Chị này nghe thế giận tái mặt và quát vào mặt tôi "Thì mày đại diện cho mày, tao có nói mày đại diện mọi người đâu!"
hmmmm thế đấy, ai cũng muốn hưởng lợi nhưng không hành động, im lặng nhịn khi mình bị xử ép, chỉ muốn người khác nói nếu có người dám nói.

*** Thứ sáu vào trường thấy tủ bị phá bung, mà tôi mới thay ổ khoá mới vào. Cũng may tôi chẳng để lại vật dụng cá nhân nên chẳng mất gì cả.
Các tay thợ sơn có tánh không tốt, nhiệm vụ sửa và sơn quạt nhưng lại đi lục tủ. Tôi báo ngay cho xếp biết. Bởi hôm trước chỉ có tôi và người bm của tôi là về trễ nhất.
Ngày thứ 6 tuần này mệt mỏi nhất, làm đến 13 tiếng, tối về nhà ăn cơm tối xong nhìn đồng hồ đã 8:30 rồi.
Hôm nay tôi cố ý phạm tội nói dối. Các vị được lợi từ việc nói dối của tôi ai cũng nói :"Nói dối này không có tội, cô đã nói giúp chúng tôi, chúng tôi xin hoài mà không được" Thật thì cái nói dối này chẳng có hại với bất kỳ ai, toàn là lợi, nhưng vẫn là tội nói dối.

*** Thứ bảy họp đầu năm, Cảm Ơn Chúa đã giúp con, các Ph đã nhiệt tình nhận sự trao phó của tôi, họ ngồi ngay lại với nhau họp bàn cách tiếp tay với tôi.
Định làm 3 việc trong chiều nay nhưng chỉ được 2 việc, còn 1 việc không gặp được con bé Thuỳ dù chạy vòng vòng kiếm con bé. Muốn gặp con bé để thực hiện nốt phần ký thác của anh.
Ăn hủ tíu nam vang ở nhà anh chị ngon, ăn no căng bụng. Muốn về lúc khoảng hơn 1 giờ, vì không muốn lại để mất giờ Kinh Lòng Thương Xót Chúa của cá nhân lúc 3g chiều, nhưng anh chị giữ lại vì trời nắng quá.
Chiều nay đã trao 100Usd cho cô Tốt, phần học bổng chị Y nhờ. Mai mốt có giờ rảnh đổi tiền của chị ra và mua lại phần đã ứng ra.
Chia sẻ với chị A, nói chị ráng bỏ ra ngoài đầu óc, đừng nhớ những gì NĐK đã trì triết, đã móc méo hàng ngày, v,vv,v để mà tiếp tục sống, công việc dạy - va trạm nhiều đã nhức đầu, đời sống nhiều lo toan lại thêm những trì triết này kia của NĐK thì quả là mệt mỏi lắm.
Và ac đã không đả động gì đến chuyện buồn phiền của gia đình.
Gặp nhau thăm sức khoẻ, nói chuyện nghề nghiệp, vui vẻ.
Tối về kiểm tiền hồi sáng thu của Ph, phát hiện ra mất 500 ngàn đồng. Tôi buồn vô cùng. Lục trí nhớ và biết chắc là mình đã xem kỹ rồi. Và thì vẫn như mọi khi, lỡ mất rồi thì thôi, bù tiền túi ra và quên đi để có giấc ngủ ngon, rồi cũng để dành lại được số tiền ấy.

*** Chủ nhật, đêm qua bịt tai ngăn tiếng ồn để không bị thức giấc dậy, tôi đã ngủ được 1 giấc dài 8 tiếng, dù có bị giật mình dậy 2 lần nhưng ngủ lại ngay. Và thế là sáng nay không đi lễ sáng sớm mà để chiều mới đi, ngủ cho lại sức, cả tuần bị thiếu ngủ rồi. Vào trường chấm bài vở, tôi đã lục học tủ và thấy số tiền ấy mà hôm qua tôi không thấy. Mừng quá chừng. Cảm ơn Chúa.
Chấm bài và viết chữ mẫu, mỏi tay quá chừng, chỉ mới được 2,5 chồng vở, còn lại 4 chồng vở, đành để lại mai vào làm tiếp.
Anh gọi nói chuyện. Cũng may leo núi bình an dù bị vọp bẻ, bởi không biết tí gì về ngọn núi, độ cao 1,5 km là ngọn núi khó, không dành cho những người mới leo núi.
Nhắc có người rất muốn đi, tôi biết hàm ý ai nhưng cố ý hỏi để nói ra nhưng không nói.
Người này không màng vật chất bởi tay làm hàm nhai, có làm mới có ăn - ngồi không ai dễ mang phần đến cho.
Nhưng, chẳng cần thiết nữa.


Không có nhận xét nào: