Thứ Hai, 14 tháng 9, 2009
Lẩn quẩn ..
*** Chủ nhật 13 tháng 9
Mấy hôm nay khó ngủ, trằn trọc ...
Sáng sớm đấu tranh tư tưởng lắm tôi mới ngồi dậy đi lễ; người mệt và buồn ngủ.
Cha trẻ mới lãnh tác vụ được hơn 1 tháng, mặt non choẹt nhưng tác phong rao giảng lời Chúa thì đĩnh đạc và đúng là vị truyền giáo.
Sáng nay thằng T nhí tạt ngang nghé thăm tôi, 2 vợ chồng nó cứ nhe răng cười chào tôi, còn tôi phải mất đến gần 5 phút mới nhận ra nó. Ngày xưa gọi nó là "nhí" nhưng hôm nay gặp lại nó thì quả là voi chứ chẳng nhí tí nào.
Thằng em đồng nghiệp ăn chơi hưởng lạc thú tra gái đến nỗi ngày đó tôi ngẫm không biết làm sao mà nó vẫn ung dung đứng trên bục giảng.
Hỏi nó :"Giờ sao rồi?" nó hiểu ý bà chị :"Ngày xưa ăn chơi qua hết rồi, giờ thương vợ thương con lắm bà chị ơi!"
hìhì Ngày xưa mỗi lần gặp là nó í ơi bất kể ở đâu "T già!" "Bà T già!"
Nói đến gặp bạn cũ, hôm tối thứ sáu ghé qua nhà thăm Bố T, gởi Bố 1 món tiền để Bố tuỳ nghi làm thiện nguyện, muốn giúp ai cũng được. Bố cứ làm như ai cũng như Bố, Bố dặn :"Nhớ nói với V và T có muốn làm việc thiện thì nhớ gởi cho Bố. Bởi nơi Bố ở rất nhiều người nghèo cần giúp đỡ."
Tân Bùi, Bảo Lộc.
"Tôi là ai mà còn trần gian thế
Tôi là ai, là ai, là ai?
Mà yêu quá đời này." (Tôi Ơi Đừng Tuyệt Vọng của cố ns Tr.C.Sơn)
Tôi là ai???
Đức Giêsu hỏi các môn đệ "Người ta bảo Thầy là ai?"
"Còn các con, các con bảo Thầy là ai?"
Phêrô đáp :"Thầy là Đấng Kitô".
Phêrô nói bậy bởi ông nói mà chẳng hiểu mình nói gì. Ngay sau khi ông tuyên xưng thì ông đã kéo Chúa ra nơi vắng và can gián Chúa. Vá Chúa đã quở trách "Satan, hãy lui đi! vì ngươi không biết việc Thiên Chúa, mà chỉ biết việc loài người".
Phêrô tuyên xưng theo trần thế.
Còn chúng ta, chúng ta thì sao? Chúng ta có dám tuyên xưng đức tin trong chính đời sống hàng ngày của chúng ta không?
Bài đọc 1 "Tôi đã đưa lưng cho kẻ đánh tôi, đã đưa má cho kẻ giật râu. Tôi đã không che mặt giấu mày, tránh những lời nhạo cười và những người phỉ nhổ tôi. "
Bài đọc 2 thánh Giacôbê chỉ cho ta thấy đức tin không có việc làm là đức tin chết. Con người chúng ta nghĩ hàng ngày đi lễ, đọc kinh cầu nguyện là ta đã thánh thiện lắm rồi. Nhưng Chúa dạy ta phải thể hiện đức tin của ta qua hành động, việc làm.
Chúa đến không phải để tỏ uy quyền mà là đồng hình dạng, chung chịu đau khổ với chúng ta và cuối cùng là giá máu để mang lại vinh quang, hạnh phúc trường tồn cho chúng ta.
Tôi là ai?
Trong tôi Chúa Giêsu là ai?
Niềm tin của tôi với Chúa như thế nào ? Niềm tin của tôi có chăng chỉ trên môi miệng? Còn người ta vả tôi má trái thì tôi xửng cồ và tốt nhất là tránh xa họ để không bị phiền....
*** Thứ hai 14 tháng 9
Sáng nay đứng muốn rã giò vì họ chào cờ lâu quá! Tôi thì còn có thể đi tới đi lui cho đỡ mỏi, còn đám nhỏ phải đứng yên 1 chỗ, thật tội chúng.
Trưa ăn canh bún riêu cua, cái bụng tôi dở chứng khó chịu làm cho cái đầu tôi nhức bưng bưng, đến khi tống hết được những thức ăn ấy ra khỏi bao tử thì tôi mới đỡ.
Đêm qua bị mất ngủ, nằm trằn trọc gần cả tiếng mới ngủ được. 3:50 đã bị đánh thức bởi tiếng kè đám tang, hàng xóm sáng nay đi an táng. Trưa nay cúp điện nhưng ráng dỗ giấc, tôi khò đuợc khoảng 50 phút.
Chiều, aH đã làm cho tôi một bàn thờ nhỏ cỡ ngang tay, thật đẹp. AH là phụ huynh học sinh hiện nay của tôi. Tôi và aH biết nhau gần 20 năm rồi. Ngày đó, nếu c.Tr mà ưng aH thì nhóm chúng tôi đã có 1 ông anh rể rồi. Có lẽ cái duyên không có nên mới thế.
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét