Thứ Hai, 28 tháng 12, 2009

28 tháng 12



Hôm nay giỗ Ba nhưng phải làm 3 jobs từ sáng sớm đến tối mới xong, biết chắc chẳng đi lễ giỗ Ba lòng thấy buồn gì đâu. Sáng để báo thức dậy sớm hơn thường ngày nhưng cái đầu chẳng chịu tỉnh táo, đành nằm tiếp. Bởi cả 1 tuần rồi công việc chạy phờ người, lại có những việc không thể bỏ và suy nghĩ, giấc ngủ ngày nào cũng thiếu. Thiếu ngủ đi làm không tỉnh táo thế là phải dùng chất kích thích là cafe để hai con mắt không ríp lại ... cả tuần, ngày nào sáng cũng 1 tách cafe.

Sáng nay vào phòng cH thấy ly cafe đen của chỉ, mắt đang muốn ríp lại nên nhấm thử 1 vài giọt đen huyền, eo ơi sao mà nó đắng thế!!!!!!!!!!
Các vị cứ dí tôi dán áo của các vị. Rõ rớ rẩn thật, làm tôi phát bực mình.
Thông báo chính thức từ tuần sau vào mùa thanh tra, tuần này chạy không kịp thì coi như đi "đức". Tuần này chỉ làm việc có 3 ngày, 1 ngày đi chơi và 1 ngày cuối tuần nghỉ lễ; phải tháo thắng như đại ca T thì may ra mới chạy kịp. Và lịch tuần này khít khao, ngày nào cũng 3 jobs cày phờ ... mép (hihi) đang tính ví phờ ria mép nhưng có ria đâu nên chỉ dùng mép (hehehe)

Chuẩn bị đẩy xe cháo chợt nghĩ nhờ aC ngó giúp bên mình để mình vù về nhà dự lễ giỗ của Ba rồi về kết việc. aC đồng ý và thế là giao việc và vù. Cầu xin đường không kẹt xe vì giờ đó là giờ cao điểm tan tầm. Xin ơn ấy không được nhưng những ơn đơn sơ thì lại được, thế cũng hạnh phúc lắm rồi.
Về đến ngã tư vừa đúng lúc chiếc xe bus ngay sau lưng, cũng may mình mà quẹo ra chậm chừng 2 phút là coi như chết dí, kẹt xe, bởi hồ lô cốt. Về tới ngã ba cũng thế, bó tay rồi, kẹt cứng. Nhưng, chỉ 1 sơ hở cậu bé bên cạnh mở đường và thế là tôi nhấn ga ù qua ngay, lúc này trước mặt đường thênh thang dù hồ lô cốt dọc đường. Vô đến nhà chưa bắt đầu lễ.
Lúc quay trở lại công việc, kẹt xe, nhanh trí quẹo ngay vào hẻm nhà băng, bọc qua cty cũ của M, vòng qua nhà đại ca, thấy kẹt xe ở ngã ba nhưng cứ liều đâm vào, vì đi đường kia thì chắc chắn chết dí. Được cái Chúa thương, tôi không bị kẹt xe. Đi về hết 55 phút, vừa kịp làm xong việc trước khi hết giờ.

Hôm nay lễ Các Thánh Anh Hài. Những vị Thánh này ngày xưa đã chết thay cho Chúa Hài Đồng. Ngày nay các trẻ em bị giết chết vô vàn, bào thai...
Ở những nước có những cuộc vận động chống đạo luật phá phai.
Cứ vào mùa Phục Sinh, N tham gia đứng cầu nguyện trước trung tâm bệnh sản với băng rôn chống phá thai; nơi N sinh sống.
Chiều nay đi lễ tôi nhớ N nhiều.

Ngày bình an.

Thứ Sáu, 25 tháng 12, 2009

Happy Holiday

Đêm 24 lễ Giáng Sinh kỷ niệm mừng Chúa Hài Đồng giáng thế trong máng cỏ...

Chúa mặc thân phận con người và ở giữa loài người để cứu độ loài người chỉ vì một lòng yêu. Xin Chúa Giêsu Hài Đồng cho con được đón nhận tình yêu của Chúa và cho con biết mang tình yêu ấy đến với tất cả.

Chơi đến hơn 10 giờ mới vô nhà, ngồi nét đọc bài và truyện trò với chị đến hơn 0 giờ mới thăng.

Ngày 25, thức dậy lúc 5:15 chuẩn bị đi lễ ban ngày Giáng Sinh lúc 5:30. Cha chủ tế là cha già hưu giảng lời Chúa thật dễ hiểu. Đi tìm Chúa và đón nhận tình yêu Chúa, sau đó trao ban tình yêu ấy cho tất cả anh em trong yêu thương hòa bình.

Đi đưa tang, nhận được cái đối đãi kém hơn hôm trước, nhưng ok, mình không lỗi tình nghĩa là tốt rồi. Về trường làm việc tiếp, cái đầu bắt đầu đau vì thiếu ngủ ... đà này thì triều đình ắt rối loạn lại thôi. Nên chiều có 1 tiết đầu nhưng quyết định chuồn, phải ngủ 1 giấc dài nếu không sức khỏe sẽ phiền lắm.

Nói chuyện phone với anh. Tôi áy náy, không biết mình cho anh biết tất cả những gì nhận được... như thế có nên hay không ??? Nhưng thôi, dù sao cũng đã tâm sự hết.

Chiều ngủ được 1 giấc gần 2 tiếng, cái đầu bình thường lại. Tối xuống mừng sinh nhật Bố C và sau đó ghé H, 2 đứa uống chút bia và nói chuyện về Ng, về những lo toan mưu sinh của nhau. Uống bia nhưng không có mồi, lúc trước khi Ng còn ở đây tụi tôi thường chiên khoai tây ăn. Nhà Ng lúc nào cũng có sẵn khoai tây trong tủ, chỉ cần bỏ ra chiên, tôi vừa nhân nhi khoai tây vừa hát karaoke, còn H và Ng thì chuyện chồng con và uống; cái đứa tôi phá mồi là chính, uống rất được nhưng không uống, chỉ 1 ly vui và để ngủ ngon. Thời gian đi qua cũng mấy 5 rồi mà chuyện chồng con của H, của Ng vẫn thế. Mỗi người 1 gánh.

Về nói chuyện phone với chị và khò. Một giấc 8 tiếng rưỡi.

Nghỉ lễ nên quyết định chẳng mang việc về nhà, dù việc đang lu bù. Thứ hai vào trường là chỉ có vắt giò lên cổ mà chạy. hìhì vắt lên cổ rồi lấy gì mà chạy chứ :-)) ví von thế thì có chít không chứ. Ngày thứ hai sẽ bù đầu và cố gắng làm cho xong trong ngày để hôm sau chuẩn bị thanh tra, tháng 1 là bị thanh tra.

Ngày 24 thấy nhớ N. :-))


Nói lại đối nhân xử thế.
Biết chuyện ai cũng nói chắc là tôi buồn lắm!?
Tôi giả nhời rằng tôi chẳng buồn.
Người không tin nói rằng làm sao mà không thấy buồn khi nhận được đối xử với mình tệ bạc như thế (?)
Vẫn câu trả lời thật lòng : Không thấy buồn gì cả, ai xử sao thì người đó biết, đời còn dài, chỉ thấy tiếc / thương cho người có tấm lòng hẹp và cái suy nghĩ ngắn như thế thôi.

Thấy cũng lạ là tại sao mỗi lần bị đối xử tệ bạc như thế tôi lại không thấy buồn, mà trong đầu chỉ nghĩ tất cả đều là con người, có người thế này người thế kia, có người thương mến thì ắt cũng có kẻ chẳng ưa mình, .... Không thể lý giải được!

AC biết thái độ cư xử cuối cùng khi ở lò thiêu, có lẽ thấy gia đình có lỗi vì người em của mình cư xử tệ bạc như thế (cái này là suy nghĩ của tôi) nên sáng sớm hôm nay khi tôi đang còn nướng, phone rủ xuống nhà bởi A muốn hàn huyên tâm sự với tôi. Tôi từ chối vì ... tôi chẳng bắt bẻ gì cả, tang gia bối rối mà có thiếu xót cũng khó tránh. Vả lại, tôi đến chia buồn không chỉ vì đã là bạn với NDK mà tất cả chỉ gói gọn lại "nghĩa tử nghĩa tận", những điều phải và nên làm thì làm.
Tôi thiệt không biết phải làm sao, đã nhận lời rồi lại viện cớ từ chối hẹn tối, giờ thì thật chẳng muốn, chẳng lẽ từ chối nữa (?)
N đã cảm ơn. CLa cũng đã xin lỗi vì hành vi khiếm nhã của người em và cảm ơn.
Giá mà giờ này có chị mua than của tôi, để tôi biết mình nên làm gì? Tôi thì chẳng muốn, gặp nhau nói chuyện mới - chia sẻ tình thân thì ok...
Giờ này chắc chị đi thăm cháu nội rồi.

Thứ Tư, 23 tháng 12, 2009

Thiện nguyện :




Tháng 1 sắp tới đây sẽ rất lu bu công việc, thanh tra nên việc thăm và tặng quà các cụ già sẽ thực hiện ngay đầu tháng.
Bởi ngày đầu tháng 1 là Tết Tây được nghỉ làm, ngày đó nếu tính lịch Ta thì cũng khoảng ngày 16, gần tương xứng với thường kỳ rằm chị thực hiện thăm ...

Tháng này dự định thăm luôn các bác bên quận 4 và 8 mà chị nói bỏ 1 tháng không thăm để tiền đi làng mù và Tết, thấy thương các bác này. Nghĩ tới cảnh tháng sau thăm lại biết chị có còn gặp đủ các bác đó không, thôi thì gồng mình tiếp tay với chị tháng này.
Tổng cộng các bác cả 3 quận 1 + 4 + 8 là 18 bác, sẽ không là mỗi bác phần quà 200 nghìn đồng, vì nếu như thế tôi cháy túi mất. Ước lượng mỗi bác chỉ không quá 150 nghìn đồng. Chị sẽ chuẩn bị quà chứ không tặng tiền mặt như tôi đã làm. Còn với 4 bác ở TB từ nào đến giờ thì tôi vẫn tặng mỗi bác phần quà 200 nghìn đồng.
Như vậy tháng 1 tới đây tôi cần có 3,5 triệu đồng, dôi ra 1 triệu 9, số tiền này tôi không thể chi từ quỹ Người Già. Sẽ giảm bớt ....


Cuối tuần này sẽ phone ra sơ N nói sơ mua quà cho người Thượng trong đó, 40 phần quà; mua sớm như Bố T đã mua thì hy vọng giá cả còn chưa tăng vọt. Tuy chỉ mới có 3 triệu đồng nhưng hy vọng sẽ có được 8 triệu từ nay cho đến cuối tháng 1. Cuối tháng này Cha B vô SG có việc, sẽ ghé nhà tôi, tôi gởi Cha mang về rồi nhắn sơ N ráng lội ra ngoài Cha nhận tiền giúp tôi. Từ chỗ sơ N mà đi ra giáo xứ của cB cũng cả 10 cây số chứ chẳng ít.
Lo sớm các việc này đến đó chỉ việc chạy đi thực hiện, chứ mà đến gần ngày mới lo thì nhiễu sự lắm,,,, :))

Chương trình Tết sẽ không phát sinh thêm mục nào nữa ngoài các mục:

1. Bảo vệ sự sống. (nhà mở ở Bình Quới) ---> đã có 1 Ân nhân hứa cho nơi này.

2. Trẻ người Thượng ở Blao (110 phần quà, cần 22 triệu đồng ----> chưa đủ tiền)

Thiện Nguyện 1: Tết Canh Dần 2010 --> update

3. Gia đình nghèo người Thượng ở ĐD (40 phần quà, cần 8 triệu đồng----> chưa đủ tiền)

Từ từ, đừng quýnh, để đó Chúa giúp. Con bán cái cho Chúa đó Chúa ơi! :-))



23 tháng 12



Gần cuối giờ sáng nay các nhí làm tôi phải kềm lòng lắm... nếu không thì .... phiền.
Tôi chẳng hiểu sao bm lại vô tư thế ...
Bỏ xấp bài thi phóng lên phòng thì hỡi ơi phòng bình địa....
1 nhí bị bạn đụng đầu vào mũi làm môi trên bị trầy sướt sưng vêu lên, còn mũi trái thì máu me đầm đìa đầy đất và áo... Cái này thì chẳng ai có thể cầm lòng, tôi mà còn sót cả bụng. Cũng may con bé không sao ngoài chảy máu mũi và vêu môi.

2 nhí khác đang chơi thì bị 1 bạn xô, cả hai cùng té, 1 nhí bị vập cằm xuống bục ... đau răng hàm khóc quá chừng.

Đứa bé làm bạn bị chảy máu mũi thì biết lỗi im re, mặt lấm lét... Còn đứa xô bạn té thì gân cổ lên cãi con đâu có xô bạn, con đứng bên này, bạn đứng bên kia, tự dưng bạn té. Nhí này làm tôi muốn xáng cho bạt tai cái tội nói xạo. Lần trước bài tôi chấm xong, nhí làm sai, phát bài cho mang về nhà để bố mẹ nhắc nhở thêm. 1 tuần sau phát về lần nữa với những bài mới học... nhí xóa bút chì đã viết sai đi viết lại số mới vào ngay cái tôi đã chấm và mang lên nói con làm đúng mà cô chấm sai. Điên tiết dằn lòng không phạt chỉ mắng cho 1 trận cái tội điêu ngoa..

Chiều xin nghỉ 2 tiết cuối đi đám...
Tôi chẳng care hành động C cư xử chẳng ra gì, quá bất lịch sự không tương xứng với học vị thạc sĩ... Tôi đến viếng thì đã biết sẽ nhận được cái đối đãi như thế nhưng chẳng care. Bởi có rất nhiều điều cần để không màng đến hành vi xử xự chẳng ra gì ấy.
- Trả lễ ngày U tôi mất C đã đến phúng viếng, còn mua nước mang đến tiếp sức, đi dự lễ tang và đưa đến tận lò thiêu.
- Tôi quý người ra đi
- Anh em ruột của C giờ cũng đã thành bạn của tôi.
- N lại là bạn thân của tôi.
- Nghĩa tử là nghĩa tận.
C xử như thế cũng chẳng sao với tôi. Thứ sáu này ngày 25 Noel tôi sẽ tranh thủ đi đưa Ng ra đến tận lò thiêu.
Anh chị em của C tiếp tôi rất chu đáo và còn xin lỗi cũng như nói tôi đừng buồn vì hành động của C.
Tôi không hề buồn mà lại thấy thương cho C.

Ghé vô Dòng Chúa Cứu Thế, tôi chọn mua quà sinh nhật cho Bố C, 25 Noel là SN của Bố, ngày 20 tháng 11 tôi không xuống nhưng ngày SN thì xuống. Món quà tôi chọn là cái vô lăng với dòng chữ Anh nghữ mang ý nghĩa Giêsu là người dẫn đường của tôi.
Tại đây gặp 2 vợ chồng nhỏ L cũng đang chọn quà cho ngày Giáng Sinh. Thằng D cứ cười
- Chẳng khác gì 8 năm trước!
hìhì
- Có già đi chứ mi!

Chia tay thằng D còn với
- Em thích cái áo này lắm. (hắn chỉ áo lễ của Linh mục, màu đỏ)
- Mi ráng phấn đấu đi, chị mày tặng nguyên cặp cho xoang.
- Ai cũng nói em đi tu làm Cha nhưng bà này (chỉ nhỏ L) không cho.
hihihi
- Đứa này bị đứa này mê hoặc nên quên mất Chúa, cũng vẫn làm Cha như thường, cha của 3 thằng nhóc. hihi Mà nè, em nói 3 thằng nhóc nhà em, nói 1 đứa đi tu thay cho bố nó, lúc đó chị vẫn tặng 1 cặp áo lễ cho nó. :-))
.....

Bên ngoài nhà sách của DCCT, người người đi lễ tĩnh tâm, buổi tĩnh tâm cuối cùng đón mừng kỉ niệm Chúa Giesu xuống trần; trong nhà thờ không còn chỗ, sân xung quanh nhà thờ cũng gần hết chỗ.
Hôm nay tôi phạm 2 lần nói hành nói tỏi. 1 lần mắng chửi người khác (các nhí)

Và hôm nay, lần đầu tiên tôi nấu cơm gạo lứt ăn. Lúc trước có ăn ké của U vài hột thấy nó bở bờ, nhưng hôm nay tôi lại thấy ngon và không có nhai vội vàng như cơm gạo trắng. Gạo tôi ngâm đến hơn 30 tiếng nên nấu như gạo trắng. Tôi chưa làm muối mè, nên ăn với cá bông lau kho. Hìhì thấy ngon. Tôi dự định 1 tuần ăn 2 ngày vào thứ 4 và thứ 6. Cuối tuần sẽ làm hũ muối mè, mè đen.
1 kg gạo lức giá 17 nghìn đồng, mua thử 2 kg mai mốt ăn hết nhờ mua luôn mỗi lần 5kg :-)
Ăn cơm gạo lứt nhớ U rất nhiều. Chỉ còn mấy ngày nữa là đến giỗ của Ba

Ngày bình annnnnnnnn



Vinh Danh Thiên Chúa Trên Trời, Bình An Dưới Thế Cho Người Chúa Thương.
Chúc tất cả ACE cùng các Bạn hưởng mùa Giáng Sinh thật hạnh phúc và được đầy tràn hồng phúc của Chúa Con Giáng Thế làm người.



Thứ Ba, 22 tháng 12, 2009

22 tháng 12


Yêu cầu ai cũng làm đề nộp lên, nhưng khi nhận được đề chính thức cho các nhí làm thì hỡi ơi "Hàng độc!"

Sáng nay tôi bị đau đầu vì cái phòng ấy, bàn ghế rời, bàn ra bàn, ghế ra ghế, mỗi người 1 cái ghế, chân ghế bằng sắt, các nhí lại chẳng chịu ngồi yên 1 chỗ, tiếng két kẹt vang lên liên tục. Đã vậy, cũng tiếng ấy nhưng lại dộng từ trên đầu xuống, to gấp đôi tiếng ở trong phòng... làm cái đầu tôi đau hơn và tinh thần thấy mệt hơn. Tôi bắt các nhí ngồi yên 1 chỗ cho tôi đỡ đau cái đầu, còn tiếng ồn ở trên lầu dội xuống thì đành chịu.
Nhớ có 2 lần tôi phải dạy ở phòng có bàn ghế kiểu này, ngay từ ngày đầu tôi đã bắt các nhí không được xê dịch ghế bàn, trong giờ mà có tiếng ồn từ bàn ghế thì nhí nào làm ồn nhí đó bị phạt. Nhằn nhằn suốt nên trong thời gian dạy ở những phòng đó cái đầu của tôi cũng nhẹ.

Mệt mỏi vì "hàng độc", vì nhí chẳng biết gì, chỉ 1 sáng canh thi mà thanh quản của tôi bị đau lại, giọng nói bị khàn hẳn đi; trong người thấy mệt mỏi hơn vì mấy ngày qua tự dưng ngủ không đủ giấc.
Trưa aH báo cho biết : anh đang trong bv đến 1 giờ chiều với Ng, nói tôi có ghé thăm thì ghé. Tôi nói để cuối tuần tôi vô thăm. Trưa về đến nhà đồng hồ quá 12giờ, ăn xong cơm đã 1 giờ chiều, đặt lưng xuống là tôi thăng 1 giấc đến khi đồng hồ báo thức 3 giờ tôi mới bò dậy vì chuẩn bị "đẩy xe cháo" bù cho ngày mai.

Tối, xong việc ghé đổ xăng nếu không mai dẫn xe ra đi làm thì sẽ phải dẫn bộ. 1 chị đang cự người nhân viên bán xăng, anh ta cố tình làm gian. Chị ta nói tôi bắt nó gạt cần trả đồng hồ về số 0.
Chuyện gian lận ở cây xăng, họ có nhiều mánh khóe để gian dối lắm. Nếu người vốn dĩ không gian lận thì chẳng nói, còn người đã muốn gian lận thì cách nào họ cũng phải thực hiện được. Giá xăng chỉ số toàn lên nên giờ đổ 50 nghìn đồng mới đầy bình xăng, khoảng gần 3, 2 lít

Nhận được tin Ngoại mới mất ....
Tôi báo cho N hay với tư cách là bạn thân, không có suy nghĩ gì khác. Cũng có lẽ tôi không nên báo cho N để cho gia đình N báo ...
Nhưng tôi cũng chẳng care, ai muốn nói gì thì nói.

Ngoại đi bình an Ngoại nhé! Ngoại nhớ phù hộ cho con cháu Ngoại thuận hòa.
Chia buồn cùng anh chị.






Chủ Nhật, 20 tháng 12, 2009

giáo lý ...

Nhớ có hứa hỏi kỹ cho chị về vụ chị bị các anh chị ca đoàn nói chị đưa tro cốt người chồng cũ về cho người vợ hợp pháp của ảnh và mẹ ảnh như ý nguyện của người quá cố, như thế là chị phạm tội và lại đẩy anh về với đường tội, trong khi trước khi về với Chúa anh đã quay lại xưng tội rước lễ. Những điều ấy làm chị lo sợ...
Lúc ấy tôi nói với chị các anh chị trong ca đoàn nói như thế là không đúng. Công giáo, khi con người đã chết thì xác trở về với tro bụi còn phần hồn (linh hồn) mới là chính, được về với Chúa hay phải thanh luyện.
Nhưng thấy chị vẫn còn hoang mang sợ tôi nói để lên hỏi Linh mục cho chị, để chị thật sự an tâm.
Tối hôm nay lên Bố xin xưng tội, trước khi xưng, tôi muốn Bố giải thích nhiều câu thắc mắc về giáo lý, tội trọng, tội nhẹ, tội phạm Thánh, đi viếng xác có được thắp nhang?, được vái xác?, ....
Hỏi câu hỏi đã hứa với chị. Câu trả lời vẫn như tôi đã nói với chị.
Chị đã trọn tình nghĩa với người chồng quả là tuyệt, hiếm ai làm được như thế.

Tối nay những thắc mắc chưa chắc của tôi về giáo lý, được Bố chỉ dẫn cặn kẽ. Bố còn dặn có thắc mắc thì phải hỏi để mắn và sống tốt; sẽ còn nhiều thắc mắc.
Với Bố, đến thăm Bố và ngồi chơi lâu tôi không sợ lời dèm pha dị nghị, vì Bố biết tôi từ hồi tôi chập chững. Tôi có thể hỏi Bố nhiều về giáo lý, Kinh thánh. Nhưng, với những người khác, làm sao có thể ngồi lâu để mà hỏi hết câu này đến câu khác...
Nói chuyện với N, tôi cũng được khai thông nhiều điều về giáo lý, Kinh thánh.

Chị, an tâm hén, chẳng có phạm tội gì đâu. Và tôi biết hôm nay chị đã đi thăm bà nội của tụi nhỏ. Cầu chúc chị luôn an vui mạnh.


Hôm nay chủ nhật thứ 4 mùa Vọng, Đức Mẹ đi viếng và ở lại với bà Thánh Isave.
Xin Đức Mẹ cũng đến thăm mỗi người chúng con, để chúng con được đón nhận ơn Chúa Thánh Thần như Thánh Gioan Tiền Hô vui mừng nhảy nhót trong bụng mẹ Ngài. Xin cho chúng con cũng biết viếng thăm người anh em đồng loại của chúng con, nhất là những người khốn khó, bệnh tật, ... Amen

Thứ Bảy, 19 tháng 12, 2009

Lẩn quẩn : 19 tháng 12




Hôm bữa gởi tiền xin lễ ơn như ý nhưng trong lòng phân vân chưa biết ơn nào là cần thiết nhất lúc này. Bởi A cũng cần, B cũng thấy cần và C , D , ... tất cả đều thấy không thể thiếu.

Nhưng, tối khuya hôm qua tôi đã biết mình thật sự cần điều gì trong lúc này.

Tuần này tôi đã phạm thượng cho mình có quyền tự phạt ...

Đi lễ thứ ba và thứ năm, không lên Rước Mình Thánh, cả nhà thờ chỉ có mình mình là không ... thấy lạc lõng chơ vơ gì đâu.

Nhà thờ tôi hàng ngày lễ chỉ vài chục người tham dự.


Ơn mà hàng ngày tôi cầu xin "chữa lành những tật nguyền trong tâm hồn, trong trái tim. Xin thanh tẩy trái tim và tâm hồn .... "

Hôm nay thấy tâm hồn bình an, biết cần phải làm gì.

Chỉ cần 1 giây tự phụ là mất đi sự bình an trong tâm hồn.

Lời của Thiên Chúa : Thế gian không mang lại cho anh em sự bình an thật sự.
Ăn mày sự bình an nơi Chúa. Nhưng lòng tin của tôi còn bé hơn cả hạt bụi.

Thứ Tư, 16 tháng 12, 2009

Con nít cũng "đi bão"



Ngày 15 tháng 12

Vô tới phòng, đang mải lau bàn ghế, một nhí rồi vài nhé méc :
- Cô ơi, bạn A đeo cái gì đó ở trên đầu kìa cô.
Tôi ậm ừ, từ từ để lo xong bàn ghế sạch đặt bàn tọa xuống mới xem sự thể ....
Ui chà, cái băng rôn quấn đầu màu đỏ với dòng chữ Việt Nam vô địch!, con bé cột trên đỉnh đầu, trên hai cái bím tóc xinh xinh, trông rất giống dân chơi ... chưa nói gì thì con bé nói:
- Hôm qua con đi bão.
Con bé vừa dứt lời đã có cả chục đứa nhao nhao đưa tay và nói:
- Con cũng đi.
- Con cũng đi nè cô.

Nhìn xững đám nhí một chục giây rồi nghiêm giọng ..... phán (hihi)
- Tháo cái băng đó xuống. Cái đó chỉ phù hợp với tối qua còn ở trường học không phù hợp.
Con bé vội vàng tháo xuống cùng với nét mặt xụ xuống trông thê thảm. Bởi lúc đầu nét mặt con bé rất vui tươi khoe với các bạn ... mô đen mới :-)
Rồi tiếp:
- Đi bão không có tốt đâu, người lớn người ta đi con nít cũng đi làm gì? Ra đường hít toàn bụi và khói xe. Bụi từ đâu mà có? Đường toàn lô cốt, xe chạy ầm ầm gặp lô cốtkẹt xe gây đúng không, thế là tha hồ hít khói và bụi. Chưa kể họ phóng ào ào trên đường dễ gây ra tai nạn. Và tai nạn như thế rất nguy hiểm vì xe đi bão rất nhiều. Chuyện gì sẽ xảy ra ???? Vậy có nên đi bão không ?


Tối qua về nhà, tôi cũng ghé mắt vào xem mấy phút cuối của trận banh, VN thắng 4 - 1. Đài đưa tin khi trận đấu chưa kết thúc, đội tuyển VN được công ty gì đó vừa tuyên bố thưởng cho cả 100 nghìn đô. Tự dưng tôi chửi ....
Một em nói : Thiên tai lũ lụt người chết... chẳng thấy cứu trợ nhưng đá banh thì cho quá chừng, lần nào cũng thế.

Phải công nhận dân tài phiệt chơi khác người thật (hihi)


Ngày 16 tháng 12
Hết giờ "đẩy xe cháo" mệt phờ cô ria, mệt từ ruột ra .... đám nhỏ chưa có cha mẹ đón dán mắt vào màn hình ti vi và tranh luận :
- Đội Thái áo vàng, đội VN áo đỏ.
Tôi chẳng hiểu mô tê gì cả hỏi đám nhỏ:
- Mấy đứa nói gì thế ?
- Đá banh đó cô. Có phải đội tuyển Thái áo Vàng còn đội VN áo đỏ không cô ???
Chẳng biết ti vi đang bong bánh gì, tôi trả lời chung chung:
- Thường đội VN mặc áo đỏ, bạn nói đúng rồi.

Về nhà thấy cũng đang xem bánh đa lúc này tôi mới hỏi :
- Ai đá với ai thế ?
- VN đá với Thái.
- Sao nói Thái về nước rồi ?
- Bóng đá nữ.
- À là thế, thấy mấy đứa bé bàn tán ....
Vậy VN thắng rồi có đoạt cúp không ?
- Đội nữ giỏi lắm à nha, 5 lần Seagame thì hết 4 lần đoạt cúp vàng.
- Đội nữ vô địch có thấy công ty nào lên tiếng tặng thưởng thêm không ?
- Chẳng có ma nào.

Thở dài, đúng là trọng nam khinh nữ.
Đội nam mới tranh vào tứ kết đã tăng tiền thưởng, .v.v.v
Đội nam đá trầy trật mà thưởng cứ như ... mùa gặt, đội nữ vẻ vang thế lại như bèo.

Tự rưng ngẫm ... nghe người lớn nói : Hồi ông Tam Lang còn là cầu thủ bóng đa nam cũng oai hùng lắm chứ chẳng chơi. Nếu mà còn .... thời ấy chắc là chẳng kém gì ai.
Dẹp chuyện banh bóng, hìhì, tối mai may mà không đẩy xe cháo nếu không phiền à nha nếu VN vô địch. Mai VN gặp Indô tranh cúp vàng.
Thắng hay thua ???? bố biết (hihihi)

Đang ăn tối, bố T gọi báo bố mua thành 110 phần vì có 10 gia đình rất nghèo ... và thiếu tiền. Không mua như con ấn định, phần gạo còn lại 6 kg mỗi phần, còn các thứ vẫn như cũ
- Gạo : 6 kg
- Mì gói : 1 thùng
- Dầu ăn : 1 chai
- Nước mắn : 1 chai
- Nước tương : 1 chai
- Đường : 1 kg

Người ta đã nhận đủ tiền mình mua và giữ giùm các thứ mình mua đến ngày gần đó mới lấy. Phần bao phân chia thành 6 kg gạo thì mình phải chịu......
OK, vậy bố ứng cho con mượn đi, khi nào bố về con gởi or có ai ra con sẽ chuyển ra.

- Con ra ở với bố đến mùng mấy Tết ? Tết các dì về quê hết chỉ mình bố.
- Chắc là 29 Tết là con quay về nhà. Nhưng khoảng 26 Tết là con chạy ra dì N vì con đang xin tiền để có quà cho 1 ít gia đình dân tộc nghèo nhất ở trong ấy. Khoảng 24 Tết con ra vì có lẽ 23 Tết là con được nghỉ rồi.
Định ăn Tết ở ngoài nhưng thấy ngán không được thoải mái như ở nhà nên ... thôi ở nhà buồn thì trước đó nói M bày cho cách mò photo... lôi ra học.

Bố T là người đầu tiên dẫn dắt tôi làm quen với việc bác ái, ngày đó cách nay hơn 20 năm.

Chiều, tranh thủ còn 20 phút nghỉ ngơi tôi mới mò lên Net gặp ngay V, hắn hỏi At mình năm nay đón Noel thế nào, mày kể cho tao nghe với.
Thì cũng như năm trước thôi, đâu có gì rình rang.
hìhìhì thú thật, giờ tôi chẳng có giờ để mà kể cho bè bạn At xa nhà biết tin tức về sinh hoạt của giáo xứ. Nhưng thông tin cho bạn biết At mình cụ T mới về với Chúa. Năm nay xóm tôi có đến gần mười người lớn về với Chúa.

Tôi đang nghĩ : Lớp lão làng đang rụng dần rồi thì không biết .... Thời nay ai cũng cũng bị cuốn theo cơm áo nhu cầu. Nhiều người phán : Đi lễ đọc kinh hàng ngàydành cho mấy lão làng, giờ đi ngày chủ nhật là đủ - giữ đúng đạo, mai mốt già lúc đó rảnh sẽ đi ....
Thuyền to = sóng lớn
thuyền nan chẳng dám ra khơi ... vòng vòng trong ... vũng (hihi)
Tôi đang lo ... kiếm tiền. Bởi tháng 1 cần thêm gần 2 T để chia sẻ với các cụ bên q8, thấy chị ngưng 1 tháng tự dưng thấy thương các cụ, chẳng biết tháng sau nữa chị thăm lại các cụ, ai còn ai mất.
Thôi kệ, được tới đâu làm tới đó. Khò đã hìhìhìhì

Ngày bình an



Thứ Hai, 14 tháng 12, 2009

VN - bão!



Đang "đẩy xe cháo" thì V chạy vào:
- Em đang mải xem đá banh quên mất giờ vội vàng chạy đón con.
- Không dè bà này cũng ghiền đá banh quá ha. :-)
- Mê chứ sao không mê cô. Việt Nam đá mà.
- VN đá với đội nào ?
- Với Sinh, ba một rồi đó. Em la khản cả tiếng, cứ nhảy dựng cứ như bị kiến lửa cắn.
- Sữa hồi sáng T uống có ngon không ?
- Ngon mà.
- Hồi sáng thằng đệ tử nó làm, thằng chủ nó xuống trễ, em thấy nó pha hơi loãng hơn thằng chủ.
- Ngon mà. Bà khó quá mệt lắm đó.. (hề hề)
- T mau về đi không tí kẹt xe bây giờ.
- Không sao, đi đường trong không có kẹt xe đâu.

Về tới ngã tư, thấy mấy thanh niên cầm cờ và thổi kèn tự chế chào mời... tôi mới hay cái "kẹt xe" mà V nói là gì ...
Sài Gòn đêm nay sẽ có bão bởi đội tuyển bóng đá U... VN đã thắng đội Sinh và vào chung kết.
Nghe đến "đi bão" có lẽ giới trẻ nói chung ai cũng thích xuống đường, còn tôi vội vã phóng nhanh về nhà... chậm chân phải hít bụi (bởi hồ lô cốt đầy đường) và khói xe thì ... có mà ... le lưỡi

Hồi trưa tranh thủ phóng nhanh vào bv thăm Ng sau khi nghe a.Henrry báo cho hay anh đang ở trong Ng.
Nhìn thấy Ng. cứ thiêm thiếp, hai cánh tay các ven đã bị vỡ bần tím đủ chỗ, một bên mắt không chịu mở, ăn uống khó khăn thấy thương quá!
Nhìn các bệnh nhân lớn tuổi trong khoa Cấp cứu hồi sức, nhớ lại những tháng ngày nuôi U. Tự dưng lòng cảm tạ Chúa đã không để U con phải chịu quá nhiều đau đớn trước khi về với Chúa.


Ngày bình an.



Thứ Bảy, 12 tháng 12, 2009

Lẩn quẩn ....




Hai tháng qua không có máy, cứ phải mượn laptop của em, canh lúc em không sử dụng để mượn.... hôm nay máy đã về lại khổ chủ nên có thể "bán than" :-)))


***** thứ sáu ngày 11 tháng 12.2009

Đầu giờ chiều cho bé T tổ chức sinh nhật ngay tại lớp, lấy giờ của tôi để làm. Các bé nôn nao chẳng chịu ngủ trưa ...
Các bé chơi rất vui và ăn uống thỏa thích; nào là xôi mặn, rau câu, sữa, bánh ngọt, kẹo đủ loại, bánh kem, nước ngọt, ...
Bọn nhỏ mới thấy ổ bánh sinh nhật đã tự động cất tiếng hát chúc mừng sinh nhật làm vang cả 1 góc trường.... :-))
Các bé chơi xong vừa hết giờ chơi, tôi dọn dẹp ra khỏi phòng trả phòng cho gv khác vào dạy tiết của họ.
Chiều "đẩy xe cháo" thấy mệt phờ ... cho bọn nhỏ chơi 1 chút sẽ không mệt nhiều nếu như không phải dùng sức la, nói to hơn bọn nhỏ, vì đang giờ học ... :)))

Cũng may, giờ đã có micro đã giảm bớt phải dùng nhiều sức khi nói... mà còn thấy đứ đừ như thế. Từ ngày sắm cái micro tiếng của tôi dần dần trở lại, đi lễ có thể cùng góp tiếng hát với ca đoàn. Và cũng may nhờ hồi bé có tham gia ca đoàn, thuộc khá nhiều bài thánh ca nên giờ tuy đã quá lâu không tham gia ca đoàn, nhưng vẫn còn thuộc bài (nhớ nhớ và quên đầu ... đuôi của bài hát). Còn lúc chưa sắm cái micro thì ... nghe cứ tưởng đang bị cảm nặng, giọng khàn dễ sợ

Buổi tối những tưởng rằng cuối tuần này bị mất trắng vì phải lo chuẩn bị đồ dùng cho công việc ..., nhưng đến gần 10 giờ thì được tin chính xác không về trường mình. Mọi người báo cho nhau hay tin để an tâm xả chétttttttttt


**** Thứ bảy ngày 12 tháng 12. 2009
Tối qua sinh nhật hai cháu chơi vui quá; con nít nôn nao nhốn nháo làm 1 góc xóm nhộn nhịp :-))
đặt tiệc kéo nhau ra ngoài ăn, thức ăn nhanh không ngon bằng ở nhà làm.
Mì ý, ăn và phán "Không ngon bằng ở nhà mình làm!" (hihihi) Nói thế có lẽ ai cũng tưởng chúng tôi nấu ăn ngon... Hỏng phải, đơn giản là khẩu vị ... :-)

Đã xin đủ tiền cho Chương trình thiện nguyện 1 : Tết Canh Dần 2010. Nhưng nếu có ai cho nữa thì vẫn nhận để cho nơi khác. Lên kế hoạch chương trình khác cũng của Tết Canh Dần 2010. (hihi) hơi tham lam 1 chút há.

Có một vị hứa bảo trợ thăm Chương trình Bảo Vệ Sự Sống, thăm Nhà mở Giêrađô, Bình Quới trong dịp Tết Canh Dần 2010 này. Với số tiền Ân nhân dự định cho là 300 thì thật là tốt quá. Bao lì xì mỗi chị em là 100 nghìn đồng, mua 1 tạ gạo - dầu ăn - nước mắm - gia vị nêm nếm nhà bếp (đại loại thế) còn lại bao nhiêu gởi tặng cho chủ nhân của Nhà mở này để anh chị có thêm điều kiện chăm sóc các chị em ....
Cảm ơn vị Ân nhân. Gần tới ngày hẹn sẽ nhắc nhở (hihihi)

Máy đã có nhưng cái hộp thư Outlook Express trục trặc thông số sao đó mà tôi mò hoài không ra, gởi meo đi không được nhưng nhận thì được. Lần nào làm máy xong cũng bị tình trạng này. Mày mò hoài vẫn không được. Tôi thích dùng Outlook Express hơn vì nhận thư về máy 1 lèo rồi mới mở ra xem; gởi cũng cứ thế gởi 1 lèo ... :)



**** Chủ nhật ngày 13 tháng 12.2009

Có thể nói tạm thời đã xong 2 chương trình Thiện nguyện Tết Canh Dần 2010 ( Trẻ Thượng ở Blao và Bảo vệ sự sống), sáng nay tôi tiếp tục có dự định thứ 3 cho chương trình Thiện nguyện Tết Canh Dần 2010 (hìhì) thừa thắng xông lên :-)

Kiếm tiền gởi cho các trẻ Thượng ở mãi trong sâu Đơn Dương, Lâm Đồng, cũng 1 phần quà như các trẻ Thượng ở Blao. Hy vọng được.

Rủ em :
- Sao vợ chồng mày Tết này có làm thiện nguyện không ?
- Có chứ!
- Vậy cho xin 1 ít để thăm trẻ Thượng ở trong Đơn Dương...
- OK. Để hỏi nhà "tài trợ" chính đang ngồi kia. (em rể)

khoảng gần 12 giờ trưa, em về gọi phone hỏi dì K có còn lo về người nghèo của nhà dòng không vì có người cho tiền muốn cho người nghèo.
Dì hết đặc trách về xã hội.
Thế là tôi chộp ngay, cho chị số tiền đó để thăm trẻ Thượng ở trong dì N đi.
Ok duyệt ngay. Em cất tiền vào tủ giữ giùm.
đang đoán chắc là 2 vợ chồng nhỏ em sẽ cho ít nhất là 1 triệu đồng

Vậy là trước mắt có được 3 triệu đồng của :
- 1.000.000 đồng : M
- 1.000.000 đồng : V

- 1.000.000 đồng : NA

Ân nhân thì tùy mình quyết chi, không cần báo cáo dùng vào việc gì.
Chưa kế V nói "Nếu lúc đó ít thì cho thêm 1 triệu"

Hy vọng sẽ được 40 phần quà. (hìhìhì)


Chưa hết, đã rủ rê Tết này cô chú A hùm hạp làm 1 bữa ăn cho bệnh nhân Ung bứu như 2 cái Tết trước giáo xứ đã làm. Rủ là chú ok ngay. Tôi sẽ góp tay nhưng không đi cùng vì biết chắc lúc đó đang ở BLao rồi. Vì thường nhà thờ đi thăm là ngày 28 Tết. Tôi rủ rê vì không muốn va chạm ... Cô chú đứng ra thực hiện.

Và, hôm qua rút tiền lương 3 tháng để dành ( 10, 11 và 12 này) đã đủ tiền trả xong phần nợ. Giờ thì phẻ, 20 T ấy là của tớ (hihi)


Nói chuyện với N.
N. kể về cuốn sách N. mới mua, mua luôn 7 cuốn để tặng cho bạn bè cùng sở cùng Catholic. Chỉ cần mỗi ngày đọc xong và thực hiện ngay dù chỉ 1 tí xíu lời Kinh Thánh, mỗi ngày rồi dần dà sẽ trở nên tốt hơn. Và người viết sách hỏi : Năm nay bạn có gì mới không ?
(hihihi)
N. nói đã đọc được nửa cuốn sách nhưng chưa thực hiện, chỉ đọc thôi.
Tôi biết N. khiêm nhường, N. vẫn đã đang thực hiện.

Câu trả lời: ừ, cảm thấy có chút xíu tiến bộ về mặt ... không lo lắng ... dùng đủ và vui vẻ chia sẻ. Với nó như thế quả thật an lành.





Thiện Nguyện 1: Tết Canh Dần 2010 --> update




***** Ngày 12 tháng 12 năm 2009,

Hôm nay đổi 600 Usd được 11.670.000 VNđ ( Mười một triệu, sáu trăm bảy chục nghìn đồng) ; tức 100 Usd = 1.945.000 VNđ ( một triệu, chín trăm bốn mươi lăm nghìn đồng)

Tổng số tiền các Anh Chị góp cho chương trình này :
11.670.000 đ + 5.600.000 đ ====> 17.270.000 VNđ ( mười bảy triệu, hai trăm bảy chục nghìn đồng )

Bù thêm làm tròn thành 20 triệu đồng, đúng với con số mà chương trình cần..

Và, tối đã gởi cho Bố T 18 triệu đồng để Bố về Blao đặt sẵn gạo và mì gói với người bán, với ý muốn đặt sẵn giờ này theo giá hiện thời nhưng đến gần Tết mới lấy hàng. Bố nói chắc được vì người ta cũng công giáo như mình và biết mình làm thiện nguyện.

Giữ lại 2 triệu đồng để đổi thành tiền lẻ, 100 tờ loại 20.000 VNđ (hai mươi nghìn đồng) để làm tiền lì xì cho mỗi phần quà.

Như vậy, mỗi phần quà sẽ được :
- 7 kg gạo loại trung (giá khoảng 11 nghìn đồng kg)
- 1 thùng mì gói
- muối bọt
- đường cát
- chai nước mắm
- ít mứt dừa (nếu còn tiền)

TE chân thành cảm ơn các Anh Chị và bạn bè đã chung tay với TE.
Xin Ơn Trên trả công bội hậu cho Anh Chị, bạn cùng thân quyến.




Thứ Năm, 10 tháng 12, 2009

Thiện nguyện: Người Già, tháng 12

Tháng 12 đã xong chương trình thăm và tặng quà các cụ già không con cháu, không trốn dung thân và vẫn phải bươn chải kiếm sống.


Nghe những câu chuyện các cụ gặp phải trên đường kiếm cơm ... chẳng biết làm sao để mà giúp. Tức mà chửi tục (chửi thầm thôi)
- Quân chó má! Sức dài vai rộng, có ngon sao không đi .... mà chỉ chăm chăm đi giựt dọc, lừa lọc những người già, người tàn tật : đuôi mù, xe lăn. Thật khốn nạn!



Tháng này, tháng cuối năm dương lịch, tiết trời se se lạnh, chịu khó mua sắm chút này nọ cho các cụ vui Giáng sinh. Cái này chỉ với các cụ đã theo hơn 1 năm qua, còn các cụ mới ở quận Nhất thì ... cập rập quá, mới đầu tháng chị đã rủ vì đúng rằm, nên không mua bán gì được.

Lu bu quá hôm nay mới ghi nhận lại:




1/ Thứ ba, ngày 01 tháng 12, chiều cùng chị Tốt đi thăm 4 cụ ở quận Nhất.

Mới gặp, chị nói :

- Hôm nay cho chị xin xuất của bà ở gầm cầu thang khu .. quên mất tên đường rồi(Tây ba lô). Chị xin xuất này cho 1 em bị ung thư gan không có tiền mua thuốc, cũng không có sức đẩy xe đi bán như lúc chưa phát hiện ra bệnh. Cô này có 1 đứa con đang học tiểu học.

- Ok, không sao, vẫn thăm bà ở gầm cầu thang và thăm luôn chị bị bệnh này.

- Như vậy phiền em...

- Phát sinh 1 trường hợp không thành vấn đề, nhiều chắc chắn sẽ là vấn đề ( hìhìhì)



Đầu tiên qua khu nhà vệ sinh công cộng.

Vừa quẹo hẻm đã gặp cụ Tám đang lò dò đi ra đường lớn.

Hỏi thăm, cụ Tám đi qua nhà thờ gần đó để "hành khất". Lúc đó mới hơn 3 giờ chiều, theo tôi biết nhà thờ chưa tới giờ lễ, sẽ chẳng có mấy ai ở đó.

Hỏi ra mới hay, cụ Tám được Cha chánh xứ ở đó thương, rất thương nên đặc cách mình cụ được xin ở khuôn viên nhà thờ, dù cụ là người không cùng tín ngưỡng.



Cụ Tám đi không có gậy dò đường nên thường hay bị xe " hung ". Trên mặt cụ vẫn còn vết trầy do mới bị xe ... đâm (nói theo dân Bắc ngoài nớ)



Viết tới đây tôi mới nhớ, hôm đó có hỏi người dân trong con hẻm đó sao không tìm giúp cụ Tám cây gậy chống đi. Giờ thì tôi nhớ ra để mai phone hỏi anh Thiện xem anh có thể cho tôi xin 1 cây gậy dò đường. Không biết anh có còn cây gậy nào không ? Hoặc là anh chỉ chỗ cho tôi chỗ bán gậy dành cho người khiếm thị.

Trưa nắng, cụ Chín dời "nhà" qua con hẻm bên hông cho đỡ nắng. Nhà của cụ Chín gồm cái giường bố và cái ghế bố. Tại con hẻm này trời đỡ nắng nhiều lắm, hàng xóm biết hoàn cảnh các cụ nên chẳng ai nỡ nặng nhẹ với các cụ.


Cụ Bờ từ khu nhà vệ sinh đi ra mé ngoài nơi cụ Chín đang nghỉ ngơi.


Chị Tối hỏi thăm thẻ bảo hiểm y tế chị đã xin cho các cụ trong năm qua, mới hay chẳng cụ nào đi khám bệnh. Các cụ, cụ nào cũng nói không thấy bệnh nên không đi. hìhìhì cái này các cụ tự làm bác sĩ mất rồi. Mà nếu các cụ không có bệnh thì cũng nên đi kiểm tra để họ cho thuốc bổ về uống. Thẻ khám không tốn tiền mà không đi thì làm sao chị xin thẻ khác cho các cụ.


Sau khi thăm 4 cụ, quành xe về khu nhà chị Tốt để thăm người phụ nữ mới qua 40 phát hiện ra bị ung thư gan. Tiếc rằng không gặp được chị, người hàng xóm tốt bụng vừa chở chị đi xin thuốc ở đâu đó, không biết lúc nào về. Chị Tốt có dắt chị đi uống thuốc Nam xin miễn phí, nhưng chị không hợp thuốc người cứ đỏ lên.
Tôi muốn tối quay lại thăm chị, nhưng chị Tốt "Thôi coi như người này chưa có duyên với em"
Chị nói thế thì tôi chịu.
Kết thúc thăm các cụ ở quận Nhất


2/ Thứ ba ngày 8 tháng 12, thăm các cụ cũ...


Phần quà + 5 kí gạo và chút tiền cho các cụ Vân ở Phastuer, cô Thảo

Cô Thảo

Bác Vân, Pastuer

Phần quà và 10 kí gạo cho hai mẹ con bác Vân (TB), không có phần tiền vì dư chỉ có 20 nghìn đồng, bù thêm tí xíu mua thêm hộp cá + hộp sữa



3/ Thứ tư ngày 9 tháng 12,
Nhờ hôm qua ghé thăm bác Vân ở Pastuer tôi ghé qua khu công viên Tao Đàn với hy vọng thấy bác Thuận có buôn bán. Và đã gặp được bác, hẹn bác tối nay sau giờ làm sẽ lên thăm bác. Bác xin gạo ngon ngon và xin chút tiền để trả nợ. Hai tháng qua không gặp được bác vì bác bị bệnh nằm suốt...

Chọn cho bác gạo giống như tôi ăn, mắc hơn 4 nghìn đồng. 10 kí gạo và bì thư 250 nghìn đồng là phần quà 2 tháng qua của bác. Tháng 12 này chưa, để sang tháng sau tặng bác dôi ra ....


Còn Bà giáo ... thì gởi em canh lúc nào cô em ghé về thì gởi cho bà.

Kết thúc: tháng này chi hết 1 triệu 600 nghìn đồng cho 8 xuất.

http://thoem-saigon-hyvong.blogspot.com/2009/11/thien-nguyen-cac-cu-gia-quan-nhat-va-tu.html

Quỹ còn: 7.300.000 VNĐ (bảy triệu, ba trăm nghìn đồng chẵn)

Chủ Nhật, 29 tháng 11, 2009

Thiện Nguyện 1: Tết Canh Dần 2010 - update


Chương trình Thiện nguyện nhân dịp Tết Canh Dần 2010 sắp tới đây, nơi Nó đến thăm và tặng quà là các em Thượng ở Blao.

Ngày đi sẽ là ngay sau ngày Nó được nghỉ Tết.

Nó dự định 100 phần quà và trị giá mỗi phần quà là 200.000 đồng (hai trăm nghìn đồng/ phần).

Nó còn muốn có nhiều hơn số phần quà mà Nó dự định, bởi Nó còn muốn vô sâu hơn nữa vùng Đl, cũng thăm các gia đình dân tộc. Nhưng, Nó liệu cơm gắp mắm, nếu Tết này không được thì nơi sâu hơn ấy dành lại vào mùa hè 2010

Mỗi phần quà dự định sẽ là 5 - 7kg gạo + 1 thùng mì gói + chai nước mắm + muối + một ít mứt Tết và bao lì xì đỏ.

Với người dân tộc, gạo và mì gói là những cái người ta vô cùng quý.

Thấy vật giá mấy ngày nay lên vùn vụt, lên đến nỗi Nó thấy chóng mặt. Nó hoảng quá, giờ mà không lo mua sắm gạo và mì đi, để đến gần ngày mới đi mua thì số tiền 200 ấy chẳng mua được bao nhiêu. Nó bèn tổng kết số tiền Nó được các Ân Nhân chung tay góp của với chương trình..

- 100 Usd : chị TLinh
- 200 Usd : chị Hiền
- 300 Usd : N.

- 3.000.000 đồng : Lệ Uyên
- 2.000.000 đồng : chị Duyên
- 0.600.000 đồng : bạn

Nó ráng đi xin, được bao nhiêu tổng kết, phần còn lại Nó bao chót. Nếu được nhiều thì Nó bao ít, còn nếu được không nhiều thì ... hìhì Nó móc hết hầu bao ra...

Trước mắt, Nó làm tròn thành 13 triệu đồng để ngày 10 tháng 12 Bố đưa 2 em người Thượng vào SG khám chữa bệnh, hai Bố con lo mua gạo và mì gói. Trước mắt ráng mua đủ số gạo và mì gói, hết khoảng 13 triệu đồng. Sau này nếu xin được thêm nữa thì mua tiếp và bỏ bao lì xì.
Vì dự tính với thực tế Nó chẳng biết được.
Nó còn phải tính thêm tiền gởi xe hàng đưa gạo và mì gói về BLao, vì gạo và mì ở đó đắt hơn SG.



Chương trình tình thương này nếu đẹp lòng Thiên Chúa và Mẹ Maria, xin giúp con, con tín thác nơi Chúa và Mẹ. Amen.





***** Ngày 12 tháng 12 năm 2009,

Hôm nay đổi 600 Usd được 11.670.000 VNđ ( Mười một triệu, sáu trăm bảy chục nghìn đồng) ; tức 100 Usd = 1.945.000 VNđ ( một triệu, chín trăm bốn mươi lăm nghìn đồng)

Tổng số tiền các Anh Chị góp cho chương trình này :
11.670.000 đ + 5.600.000 đ ====> 17.270.000 VNđ ( mười bảy triệu, hai trăm bảy chục nghìn đồng )

Bù thêm làm tròn thành 20 triệu đồng, đúng với con số mà chương trình cần..

Và, tối đã gởi cho Bố T 18 triệu đồng để Bố về Blao đặt sẵn gạo và mì gói với người bán, với ý muốn đặt sẵn giờ này theo giá hiện thời nhưng đến gần Tết mới lấy hàng. Bố nói chắc được vì người ta cũng công giáo như mình và biết mình làm thiện nguyện.

Giữ lại 2 triệu đồng để đổi thành tiền lẻ, 100 tờ loại 20.000 VNđ (hai mươi nghìn đồng) để làm tiền lì xì cho mỗi phần quà.

Như vậy, mỗi phần quà sẽ được :
- 7 kg gạo loại trung (giá khoảng 11 nghìn đồng kg)
- 1 thùng mì gói
- muối bọt
- đường cát
- chai nước mắm
- ít mứt dừa (nếu còn tiền)

TE chân thành cảm ơn các Anh Chị và bạn bè đã chung tay với TE.
Xin Ơn Trên trả công bội hậu cho Anh Chị, bạn cùng thân quyến.


Thứ Sáu, 27 tháng 11, 2009

Sân si





Nhìn lại chương trình bên Nhà, ngẫm nghĩ lại tất cả, nhoẻn miệng cười, nhiều lúc nghiệm thấy lòng người cũng như chuyện mưa nắng của ông Zời (hihihi).

Đã nói tách ra khỏi M độc lập chương trình, nhưng cuối cùng ý kiến 1 , 2 , 3, ... trong đó có phần chuyển giao - tặng lại cho M. Hiểu suy nghĩ giảm gánh, tự biết mình đã rút lui khỏi nơi ấy nhưng cũng cảm thấy buồn...

Nghiền ngẫm "Cá không ăn muối, cá ươn!" coi chừng gặp muối không sạch thì cũng phiền à. Nhưng, có trải lòng mình ra ắt sẽ nhận được những vốc muối tinh khiết, cũng như biết được muối nào sạch muối nào ....

Cuộc đời, Hợp - Tan lẽ thường tình, có duyên ắt có ngày tao ngộ, tương phùng; còn vô duyên cùng đi trên con đường mà chẳng thể ... ngộ :(

Gặp nhau đây rồi chia tay, đường trường sông núi hẹn mai ta sum vầy.





Lại ngẫm nghĩ sao lắm kẻ thờ ơ với sinh mạng con người đến thế, cho dù sinh mạng ấy chỉ mới được tượng hình, mới là cái phôi non nớt, giọt máu.... !?
Những người ấy đều đã làm cha làm mẹ, đã qua những thời khắc mang nặng, đẻ đau, lo lắng cho thai nhi và thai phụ, chăm bẵm con cái; nhưng với sinh mạng con cái của người khác không phải của mình, sao họ thờ ơ đến ... rợn người thế ???

- Tình hình cô ấy bị động thai, tôi đã bố trí cho cổ nghỉ hôm nay, rồi thứ bảy và chủ nhật, thứ hai là ổn rồi, cổ vào ổn định và thứ ba vẫn bình thường tiến hành.
Động thai mà chỉ nghỉ dưỡng 3 ngày là ổn. Người ta động thai nhẹ chưa phải nặng đến mức ra huyết mà còn phải nằm yên 1 chỗ dưỡng 1 tuần, 10 ngày; còn đây ra huyết trong khi chỉ mới được 4, 5 tuần....



Lại "bình mực" con nhỏ cà ... tím, thân mình không lo lại lo cái chữ hứa. Bố khỉ, tôi chửi tục:
- Nếu mày cảm thấy vô mà lương tâm này sau này sẽ không cắn rứt, hối hận thì cứ vô. Còn nếu mày cảm thấy sẽ ray rứt thì nằm im đó cho mọi người nhờ.
Người khác:
- Bao nhiêu người mong mỏi con cái mà không được.
- .....


Tối hôm nay có lại cái cảm giác thích chạy xe chầm chậm lang thang bất định để cái đầu tự do trôi theo những suy nghĩ, những ước mơ mãi không là hiện thực. Định trôi theo cảm giác ấy nhưng suốt ngày làm việc, hơn 7:30 mới về đến nhà, chưa cơm nước mà còn lang thang thì .... thôi chẳng thể như chú Quềnh "Chẳng thể hoãn cái sự sung sướng này lại" (hìhìhì)
Những giấc mơ không là sự thật, đôi khi phải quay lại những giấc mơ ấy để có được cảm nhận bớt sân si, bớt hằn học, bớt .... Và mấy hôm nay, nhờ thế mà cảm giác buông thật dễ.

Hết tuần dài làm việc, cuối tuần với những ....



Thứ Hai, 23 tháng 11, 2009

Đầu tuần



Sáng nay tiết trời thật đã, se se lạnh, tôi chẳng biết mùa thu khí hậu như thế nào, chỉ nghe bạn bè nói lạnh mày ạ. Tôi đoán sáng nay chắc là thu đây (hìhìhì) nói nghe thấy mình thật ngớ ngẩn, kiến thức sơ đẳng về bốn mùa biến đâu mất tiêu. Í ẹ bà kẹ :)

Đêm qua bị mất ngủ vì mỏi người, ngủ rồi mới bị... bực mình gì đâu, đã ủ và không để gió máy gì cả nhưng lại bị .... Hậm hực ngồi dậy xoay hướng quạt vào tường. Ráng không uống thuốc nên mất hơn tiếng mới khò được, lúc đó cũng hơn 0g sáng. Hýc, định bụng ngủ sớm sáng nay dậy sớm đi làm sớm để ghé trường TB mua thức ăn sáng... Đúng là người tính không bằng trời tính. Hýc.

Vô đến trường cũng gần giờ chào cờ; thay bộ đồng phục và không khoác cái áo nỉ vô nghĩ rằng kín mít chắc là chẳng sởn da gà; ai dè vô tư nổi gai ốc khi gió nổi lên. Ai cũng co ro vì bộ áo dài thường vải mềm và mong mỏng. Nhìn đám nhỏ, bên nữ chỉ có 2, 3 bé là không đem theo áo ấm, còn con trai đa số không bận áo ấm. Có mấy bé cha mẹ còn cho mặc quần soóc, co ro thấy thương. Mà sáng nay sinh hoạt gì mà lâu quá, gió cứ từng cơn từng cơn, cả lớn lẫn nhỏ co ro và rùng mình. Bọn nhỏ ngồi lạnh tự động hoạt động tay chân, đập ầm ầm vào mặt ghế nhựa, ... làm tôi bị nhắc nhở (hìhìhì) Người lớn còn không chịu nổi với những cơn gió lồng lộng này, huống chi đám nhỏ áo quần phong phanh.
Mấy đứa con gái áo lạnh có nón, bọn nhỏ tự động chùm cái mũ áo lên đầu cho đỡ lạnh. Có đứa sợ bị rầy quay xuống nhìn tôi. Hìhì tôi chẳng rầy la mà còn nói đội lên cho ấm mỏ ác, ấm đầu các con. Và thế là, đám con của tôi chùm mũ áo lên đầu hết (hìhìhì)
Nhìn mấy đứa bé không bận áo ấm và quần cụt, tự dưng thấy sao cha mẹ mấy đứa chẳng quan tâm con cái chút nào, gió lạnh qua nay mà để con phong phanh thế chở đến trường.


Viết mấy dòng vào thư viện của chị mà mắt tôi nhỏ lệ lúc nào không hay.
Ngày nào chị G, .v.v., nhỏ V cũng "Thấy nhỏ là thấy mùa xuân, luôn tươi vui hèn gì trẻ hoài"
Tôi không nhớ câu "Trong héo ngoài tươi" là của ai, mỗi lần chị G,...., nói là nghĩ ngay đến câu này.
Nhỏ V còn "Cứ lâu lâu thấy chỉ cười đùa, nhún nhảy là thấy sao mà chỉ trẻ trung thế, trong khi em..."
Hìhì cười lên đi cho đời bớt khổ, chứ cười có béo bổ gì đâu (hahaha)

Nhiều nhiều lần lắm lắm lắm, chỉ muốn hét to lên " Buồn quá!", "Chán quá!", "Nhớ quá!", .v.v.v.v. và rồi khóc cho đã cơn .... nhưng, chẳng được 1 lần nào.

Nói tới "đã cơn", nhớ hôm qua, cười ra nước mắt :
- Tu lên khóc, khóc cho đến khi hết nước mắt tự động ngưng
- Dòng họ mau nước mắt...
- Khóc cho đã cơn đừng cố nín, cố nín sẽ dẫn đến nghẹt thở.
Quả đúng, ngày đưa linh cữu của U ra nhà thờ lần cuối, sau khi lên đọc thánh thư xong, cơn khóc đến mà đang ở trong nhà thờ - đang lúc cha C giảng, cố kềm nén cơn khóc, tôi mén xỉu vì không thở được.
Hôm qua chúng tôi nhắc đến cơn khóc và dòng họ mau nước mắt chỉ vì: sáng qua mượn máy em vào Net, gặp chú. Chú hỏi chuyện mọi người trong gia đình. Nói cho chú hay các cô khỏe, mọi chuyện bình thường ngoại trừ ... bị bệnh. Chú hỏi nhà mình có đi đám con của D không ? và kể D gọi qua lần đầu báo tin gả con gái; lần hai khóc lóc thảm thiết xin tiền cho đứa con xì.
Chúng tôi bàn luận về khóc và điện từ Việt Nam, rứt đầu người ở nước ngoài.

Ngẫm sự đời cũng lạ nhỉ. Cứ tưởng ở ngoại quốc đi hốt của hay sao mà quê nhà lâu lâu trước là thăm hỏi sau đến mục quan trọng bài ca con cá... Tôi nghe mà còn muốn rức cái đầu nè.


Định đi khò sớm mai dậy sớm đi lễ bởi mai Khai mạc năm Thánh 2010 Lễ Các Thánh Tử Đạo VN, chiều đi với Bạn. Nhưng Bạn báo mai đi thâu âm sáng đến tối mới xong nên không cần phải dậy sớm, có thể ngủ thêm 30 phút và để việc mai làm cũng kịp. Thế là 8 với Bạn trên phone.
Hýc, mắc cười thiệt, nhà 2 đứa cách nhau chỉ có chừng vài 3 km mà không có giờ gặp, phải 8 với nhau qua phone.
Mà cũng thiệt là, giờ ăn uống cũng hết ăn chung được rồi. Bạn giờ trường chay, còn tôi vẫn ăn mặn đều. 1 tuần 2 ngày kiêng thịt động vật có vú là ok rồi, chứ mà chay trường như bạn thì ... sao mà nhiêu khê thế, nấu nướng chế biến.
Ngày trước cứ đi công việc đến bữa ghé tiệm ăn rồi đi tiếp, giờ thì kẻ ăn chay còn người không dám ăn ngoài.

Mau thật hết tuần này là bước qua mùa Vọng rồi, Giáng Sinh đến, Tết Tây đến và rồi Tết Ta, Phục Sinh xong là đến hè. Ôi thời gian, sao mi đi nhanh thế!!!!

Ngày mai AHX của chị ca mổ thứ hai. Cầu xin con virus bệnh biến mất luôn.
Khỉ nhí cười khoái chí khi nghe khỉ A vui được khỉ Bồ "cưng" (hihihi)

Ngày Bình An

Thứ Bảy, 21 tháng 11, 2009

Lẩn quẩn...



Tánh tôi vốn dĩ thẳng như ruột ngựa, mà ruột ngựa chẳng lẽ nó thẳng tuột thế à ??? hìhì chẳng biết, chỉ thấy người ta ví thế tôi bắt chước. Dù biết, rất biết thẳng như thế chẳng ai ưa, phải biết uốn éo 1 chút thì đỡ phiền hơn ... nhưng, uốn 1 chút thì được chứ mà cái gì cũng im ru bà rù thì ... cha mẹ sanh con trời sanh tánh rồi.
Tôi không thích cái trò chơi làm bạn mà cứ lợi dụng bạn. Cái gì tôi không thích thì bản thân không cư xử như thế với bạn.
Nhìn biết người ta chơi và sử dụng tính ...., 1 thời gian thôi chứ chẳng lẽ hoài sao ??? Nói dứt khoát để không phiền hà nữa.
Và thế là tối qua tôi phone hỏi thăm ngày lễ bên cấp 2 thế nào, thăm hỏi sức khỏe và báo kết quả thi vừa rồi. Nhưng đến mục kể về tình hình thì tôi nói như mọi người.
- Được tách ra khỏi gia đình như thế là mừng quá rồi, chúc mừng. Còn muốn sống thoải mái về không gian thì quay về và chịu cảnh trên búa rìu dưới ....
- N cũng lẫn nhiều, có muốn thăm thì xuống thăm đi không thì mai mốt thăm cũng chẳng biết gì; xuống thăm đi.
- Em chỉ là người dưng, bè bạn, quý N thì thăm hỏi nhưng vì người gác cổng hăm dữ quá và thấy nội vụ nhào nháo quá; chị mới là quan trọng, con cháu
Hỏi thăm về n. đã khỏe chưa ?
- Em đã nói với n. em khong dính vô chuyện gia đình, nếu muốn biết về gia đình thì hỏi gia đình. Không liên lạc nữa.
Tôi chỉ muốn liên lạc thăm hỏi nhau, còn chuyện gia đình biết thêm nhiều càng thấy buồn, biết như thế quá nhiều rồi.


Sáng ngày 20/11 nghe nX lại đi đường tắt để trước mặt mọi người ta là gv giỏi. Tôi nhổ toẹt, điểm thì thấp lè tè đứng thứ 3 từ dưới đếm lên ( tôi đứng thứ nhất, í ẹ chưa nè, hehehe) nhưng lại có tên trong danh sách những người có giải, thế mới ghê chứ!
Nghe xong và xem bảng điểm, người ta lãnh giải xong và nếu không có cái chuyện đi cửa sau này thì tôi cũng chẳng biết tôi mấy điểm, chỉ biết là đứng ở thứ hạng đếm ngược từ dưới lên, tôi ngẫm ra : Tay này vì cái DANH cái TIẾNG và chắc chắn là sẽ được LỢI ===> được "MIẾNG" bởi phụ huynh nghe nói cô này được giải trong cuộc thi, là gv giỏi sẽ gởi con vô học.
Nghĩ sao mà .... chán thế! Tay này đi đường tắt mấy lần rồi.
Đã vậy còn thêm cái tay kia lật lọng, trong cuộc họp nói rằng thi dù không có hạng nhưng vẫn được công nhận 1 tiết tốt vào tiết thanh tra, được bớt 1 tiết chỉ dự thêm 1 tiết, đó là khuyến khích mọi người tham gia cuộc thi; giờ lại nói không được công nhận, vẫn phải dự đủ 2 tiết.
Đang ngẫm nghĩ bàn với friend ngoại trừ A, trong cuộc họp tới giả ngu ngơ vạch trần sự thật.

4 cây bồ đề đã đốn hết 3, nhưng đa số những người nơi này không háo danh đến mức đi cửa hậu như tay kia.
Wải!


Cả tuần nay chẳng có thời gian đi với bạn già, hôm nay cuối tuần mình rảnh, bạn biết nhưng không thấy bạn gọi; đến khi mình gọi thì máy bận. Thế nào sau này cũng bị trách. Mà trách cũng đúng, công việc và sức khỏe ... nhưng không thể đưa ra là lý do bởi bạn chỉ có 2 tuần.
Trước đây đã bị trách nên sau này ngán ngẩm thế thái nhân tình nên chỉ muốn tránh...


Nghĩ về n., biết chắc chắn không có chuyện nhớ gì cả. Bằng chứng: sâu chuỗi tất cả những gì đã nhận trực tiếp, những điều khi viễn liên với đối diện, .v.v.v. nên bản thân thực tế biết sẽ chẳng bao giờ tái nạm gầu gân.

Nhưng về mặt đức tin, loài người là không thể, nhưng với Thiên Chúa mọi sự đều có thể nếu Chúa muốn thì kẻ chết cũng được sống lại.

Nhưng, Thiên Chúa tôn trọng tự do chọn lựa của con người. Con người trông cậy vào quyết định của Thiên Chúa, và tôn trọng chọn lựa của con người.

Thứ Sáu, 20 tháng 11, 2009

Ngày Tháo giày ....




Hìhì định bụng ngày hôm nay cũng như mọi ngày trong năm, bộ áo dài thường ngày và áo đã ủi sẵn treo ở móc, nhưng tối qua dự lễ và tiệc, năm nào cũng tổ chức vào tối hôm trước dành riêng cho các thầy cô giáo và nhân viên nhà trường, do ban hội phụ huynh khoản đãi phần tiệc. Tối hôm qua thấy nhiều người diện đẹp, hìhì thôi thì mình cũng phải khác ngày thường 1 chút cho nó trang trọng hơn với đám nhí của mình.

Sau khi dự tiệc và vòng xe đi cắt lại mái tóc, về nhà lấy bộ áo ra nhúng nước phơi hơi rao ráo nước là lo mang vào ủi ngay, bởi nó lụa nên ủi phiền phức quá chừng.

Áo ài lụa bận lên trông đẹp và nhẹ nhàng thật, nhưng phần ủi và giữ gìn thì cực.
Ủi: nếu vải đã khô thì cho dù xịt nước ủi vẫn bị những nếp nhăn cứ y như chưa ủi, mà bàn ủi phải vừa độ nóng nếu không "xèo" khét lẹt ==> cháy.
Giữ gìn: móng tay chỉ cần hơi bị sướt là đi toong cái áo (bị rồi). Nơi làm việc không phải nơi cao cấp nên chỉ cần sơ ý một chút là xong....
Thế nên bộ này chỉ bận có mấy lần mà đã sắp đi toong rồi.
Lụa nền the bông ép, tiền vải đã hơn 300 mà cách nay 2 năm.


Cắt tóc lần này tìm ra được cái card nên lên đúng cái tiệm đã cắt mái tóc này lần đầu cho mình - ưng ý, còn chỗ khác không ưng ý. Cắt và gội hết 80, sót ruột thật ... hýc, để tóc ngắn hao tài thế đấy, cứ hơn 1 tháng là phải đi tỉa tém... Tốn chút nhưng ưng ý. Mà lâu lắm rồi tôi không ra ngoài gội đầu, họ cứ gãi da đầu, gội xong hết cả tiếng. Tóc yếu dễ bị rụng mà ra ngoài gội thì ... rụng hết tóc. Nhưng tối qua vì cái đầu hơn tuần nay thường bị nhức đầu, tôi biết cái nhức đầu này là do bệnh viêm đa xoang bị tái lại mà ra, nhưng tôi không muốn uống thuốc nên ráng .... không tranh thủ đi khám bệnh. Đi gội cái đầu để họ mát- sa da đầu, cổ và vai 1 chút thấy nhẹ cái đầu.


Quay lại hôm nay, hình như bộ áo dài của tôi sáng nay là ... :-))
Lên lớp, các nhí xì xầm bàn tán:
- Cô mặc áo dài đẹp quá!
- Đẹp hơn mọi ngày.
- Tôi thấy áo này đẹp hơn mấy ao kia nhiều.
- Cô đẹp quá.
- Cô mới cắt tóc hả cô? Con thích để tóc dài, để tóc dài đẹp hơn tóc ngắn.


Cô trò chơi với nhau 30 phút thì xuống sân dự lễ.
Eo ơi lễ lạc gì mà lủng ca lủng củng, nhìn vô cứ y như chẳng có sự chuẩn bị gì ....
Các bé bị ngồi đất mỏi chân cứ nhốn nháo cả lên mỗi khi tiết mục văn nghệ.
Ngoắc aA lại (hắn hôm nay dẫn chương trình) bỏ nhỏ:
- Bà làm ơn làm ngắn gọn, cắt bớt mấy phần râu ria đi giùm, đám nhỏ ngồi đất mỏi chân lắm.
- Ừ tôi cắt phần kể chuyện, .v.v.

Hôm nay chẳng hiểu sao con bé A tách biệt thế, gọi vào chụp hình chung với nhóm như mọi khi thì nó chỉ đứng nhìn rồi đi ăn sáng. Mấy người kia lo thu dọn "chiến lợi phẩm" ( dùng từ thế này chẳng khác gì đi bóp cổ người ta.... ; dùng vui thôi ) nên chỉ có 4 chị em tôi chụp lưu niệm với nhau ( aĐại, aK, aV và đứa tôi )

"Chiến ..." của tôi nhẹ tênh, chỉ nặng nhất là lẵng hoa thật đẹp và giỏ trái cây. Hai món quà này thật chất lượng.

Nhìn lẵng hoa, ai cũng nói lẵng hoa đẹp quá. Có người khen xong tiếp thêm cái này để ra tiền thích hơn.

hìhì năm nay tôi thích hoa hơn.
Lẵng hoa này để ở nhà không thích hợp, nhà bé và bàn thờ nhỏ, thế là quyết định đưa ra nhà thờ.
Năm nay được nhiều gấp đôi năm ngoái. Số tiền này tôi dự định để dự bị cho chương trình Tết or nếu không cần đến vì đã xin được đủ tiền thì đập vào tiền đang nợ
Ngày 20.11 qua mau, 10 giờ sáng đã có mặt ở nhà, không tiệc tùng hát hò như mọi năm vì ai cũng bận rộn; ở nhà ngủ trưa được 2 tiếng, rồi đi rước cháu và chở cháu lên C.H chơi; về đi lễ, xưng tội cho ngày 24 khai mạc Năm Thánh 2010. Tối ngồi xem tivi và viết blogs :-))
Tôi không gọi Bạn già hôm nay vì biết chắc là bạn cũng hẹn với bạn học lớp 11- 12 để đi chúc thầy cô hoặc là họp mặt.
Hôm nay tôi quên không thăm bố C như mọi năm, ngủ một giấc và lo đưa các cháu đi rồi lo đi lễ và ... quên luôn.
Tôi thấy từ sau vụ nhà cửa rồi đến khi U mất, biết tin do chính tôi báo - tuy đúng ngày đi an dưỡng nhưng có thể nói con cái đi thay vì dù sao tôi cũng dạy 2 đứa cháu, nhưng lại nói với con dâu không cần, gọi phone chia sẻ như bao người; sau đó kể cho tôi nghe. Tôi thấy nó không thật sự như gia đình, mất đi nhiều... Từ đó tôi muốn cắt dần, muốn giống như chị T đối với bố vậy thôi.
Hành động quên hôm nay của tôi quả là hýc ... không đúng tôn sư trọng đạo.... đáng trách lắm!
Đã đổi thay!






Thứ Tư, 18 tháng 11, 2009

Nỗi lòng ngày Nhà Giáo



Hằng năm cứ vào cuối thu lòng chúng tôi lại nao nao buồn. Buồn bởi chúng tôi bị ... hành giống như "đến hẹn lại lên" của nữ giới.
Nào những phong trào của người lớn, của đám trẻ, cuối giờ lai rai những món quà biếu cô thầy ...

- Cái này biếu cô. ---> 1 ph cùng ngành xì 2 tờ 100 đưa cho thầy cô của con.

Thở dài chán ngán.

- Năm sau má nó đừng mua quà nữa nha, 3 năm rồi biết nhau quá rồi, để tiền đó cho mấy đứa bé.
- Cô đưa em xài dùm cho. (hihihi)
- Không được, bà thì phải mua quà, sắp ở nhà lầu rồi. (hìhìhì)
- Năm sau em không mua quà cho T mà kiếm cho T 1 ông nha. (hahaha)

Người ph này tiền học tôi cho khất thoải mái, không nhắc nhở gì cả, vì hiểu hoàn cảnh chồng làm mấy tháng liền mà lương chưa được lãnh, bố mẹ vợ còn phụ thêm cho....

Nghĩ tới hoàn cảnh bé O, những lời tâm sự, giọng rặt miền nam chân chất. Ngày đầu năm vào đóng tiền trường, nhờ cô cầm giúp số tiền này, tháng lương sau em gởi tiếp ...
Hôm ấy ngay sau khi tôi gởi thư ngỏ của ban ph lớp là mang tiền vô đóng ngay. Tôi hiểu cái tấm lòng của họ, muốn đóng ngay để trang bị âm thanh cho thầy cô của con đỡ mệt.
Hôm nay nhắc nhở mai ráng vào để nhận tiền về cho đứa lớn đi khám mắt. Đứa con không cho mẹ vào làm phiền, còn có thể thấy chữ khi giáo viên hiểu hoàn cảnh cho lên bàn đầu ngồi. Nói với mẹ nói người ta để dành giúp cho người khó khăn hơn.


Ngày mai chúng tôi mất 1 buổi tối, giá như ngày lễ được nghỉ xả hơi 1 ngày, chẳng bày lễ lộc làm gì, chẳng để những người ph hoàn cảnh kiếm cơm ngày, thêm vất vả ....
Có quà ai mà chẳng thích! Nhưng nhìn những mảnh đời .... Từ chối khó quá, nhận thì thương họ oằn lưng or phải nhịn ăn...


Nhớ ngày còn ở nơi cũ, hơn 15 năm trước, quà chân chất, quả bí, con gà thả vườn. Bà wại da nhăn nheo, tay điếu thuốc rê, đầu vắt khăn :"Biếu cô uống cà - fe".
Năm đầu tiên, những món quà đơn sơ. Đường đi làm qua cánh đồng cỏ dại, đất đỏ ổ à - ổ voi, cưỡi honđa đam mà cứ tưởng như mình đang cưỡi ... bò .... hìhìhì


Đứa em, 6 cô giáo ... cũng may làm ra tiền, nếu không cũng khốn đốn ...; ngày của thầy cô con mình tỏ lòng với thầy cô...



Chủ Nhật, 15 tháng 11, 2009

Lẩn quẩn .... và kế hoạch ...




1 tuần qua nhiều chuyện và mệt mỏi, chán chẳng muốn nói năng gì cả ....

Tin buồn, đứa em họ phát hiện bị cancer tử cung, hôm qua mổ và hôm nay mới ra khỏi phòng hồi sức ....
Chiều nay cầu nguyện cách em cho đứa em, xin Chúa chữa bệnh cho V vì V còn 2 đứa con nhỏ. Với con, con độc thân ra đi lúc nào cũng được nhưng với những người có con ... chúng sẽ bơ vơ và thật vô cùng đau khổ cho người bệnh....

Hôm thứ sáu bạn già về, 7 giờ tối xong việc chạy qua chở bạn đi nhuộm tóc, để bạn ở đó chạy về nhà ăn cơm và nghỉ ngơi, đến giờ hẹn quay lại đón chở về.
Tối thứ sáu và bảy tắt máy và bịt tai giảm tiếng ồn để ngủ bù, giấc ngủ được hơn 8 tiếng, có giật mình thức giấc nhưng rồi lại ngủ ngay. Tuần nay nhớ uống hoạt huyết dưỡng não nên giấc ngủ ngon và sáng thức dậy không nổi, giấc ngủ đêm được 6,5 tiếng.

Có 2 giấc mơ người thân qua đời, trong đó 1 giấc mơ không thể ngủ lại, ráng lắm thì chập chờn.
Sáng nay cái đầu bị nhức cho đến đi lễ chiều, có lẽ bị viêm xoang lại (đa xoang). Thường mỗi lần bị nhức đầu thì tôi ráng ngủ 1 giấc thì sẽ đỡ và hết ngay, nhưng chiều nay không xi nhê, vẫn khó chịu vô cùng. Cầu xin Đức Mẹ cứu giúp.

Tối qua, tâm hồn buồn sầu... làm xong học bạ, trước khi ngủ nhớ mở Kinh Thánh ra, bài "Hãy siêng năng cầu nguyện, Người sẽ ...."
Giá như lúc đó bớt cái tôi đi 1 chút, giá như lúc đó ráng kềm tính nóng của mình, giá như lúc đó nhìn người anh với 1 chút lòng bao dung, ......
Cái tôi tràn ngập.



Hồi tưởng lại cuộc nói chuyện rồi, đúng là gọi để chỉ muốn hỏi về gia đình, 3 lần :"như vậy là không có chuyện gì mới hết ?" trong khi câu đáp :"Nếu muốn hỏi về chuyện gia đình thì sẽ nói nhưng nếu hỏi có chuyện gì mới không thì không có gì"
Ừ, tánh tôi thẳng thế đấy.
Tôi không thích kiểu thế.
Chị nói sẽ rủ tôi xuống nhà của n4 ăn và chụp hình để tôi gởi cho n. xem. Tôi từ chối. Chuyện của gia đình bạn, tôi chỉ là bạn bè biết chuyện thấy buồn với cách đối xử của gia đình đó, nhưng tôi không là người đưa tin. Nhà có máy và thành thạo cứ thế gởi cho n. và gia đình xem.



Bạn già về nhưng tôi biết mình không lang thang nhiều với bạn vì thời gian làm việc cũng kín mít từ sáng đến tối; tôi lại không ta bà, nếu bạn cần đi công việc thì kêu tôi làm tài xế cho bạn; còn đi càphê ... không có phần tôi.



Tối nay phone vào máy Bố T hỏi tình hình trên đó làng Thượng bao nhiêu em ? Bố nói 90 em. Tôi la hoảng, nhiều quá! Bố nói : 90 em đó thì có 30 em là nuôi ăn suốt ngày, còn 60 còn lại 1 tuần chỉ được ăn 1 bữa như ở dưới mình; vì nhà dòng không có kinh phí. Các em này là các em lớp 2, 3, 4, 5

Tóm lại thì 90 phần quà Tết cho trẻ làng Thượng; nếu xin được nhiều thì tăng lên, còn chỉ được 10T thì chỉ 100 nghìn đồng phần quà Tết là 1 thùng mì gói và dầu ăn, đường, mứt dừa,...
Hiện tại, tôi chỉ mới có 100 đô- la chị ThyLinh cho.

Tôi thì muốn quà Tết cho cả em không công giáo. Và đang định phần quà từ 150 nghìn đến 200 nghìn. Còn định chạy vô khu dân tộc ở mãi trong sâu Đơn Dương, ZomB.

Để bữa nào rảnh nói chuyện với Bố không cho từng em mà là gia đình; vì gia đình nào có 1 em or là 2, 3 cũng trong hoàn cảnh đó thì cũng chỉ 1 phần quà, để cho nhiều gia đình dân tộc có quà.
Bố chọn những gia đình nào bét dem nhất thì ưu tiên.

Mọi mua sắm và chuẩn bị Bố lo giúp hết vì không thể đưa từ SG về đó không có kinh phí vận chuyển; ở đó có mắc hơn chút cũng ok hơn. Đầu năm 2010 tôi sẽ báo được bao nhiêu phần và mỗi phần bao nhiêu tiền để Bố dễ mua sắm; và lúc đó sẽ chuyển tiền xuống Bố luôn 1 thể. Ngày nghỉ Tết là tôi vác xác xuống đó thực hiện ngay và kết thúc năm.

Hiện tại tôi đang lo để dành tiền, không rút tiền lương 2 tháng (tháng rồi và tháng này) và hy vọng xin được nhiều thì giúp nhiều.
Hồi nãy mới tính tiền, hìhì tôi còn nợ gần 9T là bằng gần 4 tháng tiền lương của tôi rồi. Hổng sao nếu công việc ổn như giờ, đến Tết Nguyên đán là thanh toán hết. Lúc đó, hìhì tôi vô tư "đóng hụi chết" hỏng lo nợ nần tiền bạc gì. Nói nợ nần chứ thật ra chẳng nợ gì cả mà là xong 9T thì tôi có tròn 20...
Bởi, mới kiểm lại hầu bao thì tăng chứ không hụt đi dù 5 nay tôi không hề có ý để dành. Đúng là "Của cho đi là của còn lại, của giữ lại là của mất."


Chuẩn bị lên chương trình Tết,
Cầu xin Đức Mẹ và Thiên Chúa giúp chúng con nếu điều này đẹp lòng Ngài. Amen.