Thứ Năm, 30 tháng 6, 2011

1 tháng 7




Chiều ngày 29 tháng 6 vừa qua tôi đã về lại nhà sau 16 ngày nghỉ hè ở Nha Trang và Đơn Dương. 4 ngày đi Nha Trang với đồng nghiệp vui và thoải mái. Tôi ráng phơi nắng cho da mình bớt bị cớm. Nhưng, so ra chẳng đ
ược bao nhiêu nắng, da vẫn trắng hơn người da ngăm. hihi Nắng gay gắt nhìn cái đã thấy sợ nhưng cũng ráng phơi nắng bằng cách mặc áo sát nách với quần lửng, đi bộ từ k/s ra chợ Đầm, xa tít mù khơi. AK không muốn đi bộ nữa vì hắn đi nhiều sẽ không tốt với cái bệnh của hắn. Còn AA thì cứ muốn đi bộ mãi, người ròm nhìn ốm yếu nhưng đi bộ lại rất dai sức. Còn tôi nếu trời đã không đứng bóng nắng tôi sẽ tiếp tục đi bộ; và do AK không thể đi bộ được nữa rủ đi về bằng taxi ... Mang theo cái áo khoác, đến hơn 11g trưa phải khoác áo choàng lên vai cho bớt rát da. Tay đau nhưng chân khỏe. Tối lại đi bộ lòng vòng với "đồng bọn", tối nào về phòng ngủ cũng đã nửa đêm.
Đêm thứ nhất ở NT, mọi ngườ
i rủ nhau ra khu hội chợ chơi. Hầu như nguyên con đường Trần Phú bị chặn làm đường dành riêng cho người đi bộ, xe 2 bánh và 4 bánh. Đi bộ đến nơi thì cũng gần hết giờ dẹp hội chợ, mọi người ngồi nghỉ và lại đứng lên lang thang về lại k/s. Mấy chị lớn đuối sức nên leo lên xe chạy điện về. Đám trẻ tiếp tục tung tăng về..... và tấp vào quán càfe tán dóc. Quán lạ, trời đêm mới có được miếng gió (đêm biển chẳng có miếng gió, nóng tàn canh) thấy dễ chịu chi đâu, ấy thế mà họ kéo bạt, cứ tưởng trời sắp đổ mưa chứ hỏi họ sao lại kéo bạt thế? Họ nói /... Thế là cả đám nhổ rễ .... Hành động kéo bạt của họ chẳng khác nào đuổi khách khéo.
Đêm thứ 2 ở NT, các bạn cùng các anh chị rủ nhau nhậu tr
ên bãi biển T/Phú. Chị T mang theo 2 hay 3 lít rượu nếp than, sau đó mua thêm mồi, sau khi đã dự kết thúc Lễ hội Biển, bày ra nhậu. Chị H làm tôi cười quá chừng, chủ chia rượu - bia bên phái nữ, bắt các chị / em uống như uống nước lã, mà ai cũng nhấp cho vui miệng, xoay tua gì mà cứ y như cái chong chóng gặp gió, xoay títttttttttt
Đêm cuối ở NT, đi chơi theo tốp, tốp lang thang mua sắm, tốp đi hát karaoke và tốp đi dis-cô-lòi (hihi) các bạn thích gọi thế hơn là gọi đúng tên của nó. Tôi đi với "đồng bọn". Theo đám bạn vô đó quả là 1 sai lầm, nhạc mở hết công suất chịu không nổi, tôi nghe nhạc cứ như vịt nghe sấm ấy (hihihi). Bia heniken ở đó ngọt ngay làm tôi thấy sợ và nhớ lại những ngày tháng Ng còn ở VN, 3 đưa tôi cuối tuần lại
ngồi lại nhà Ng hàn huyên ăn đồ biển và uống bia; Ng và H nói chuyện gia đình - chồng con - dạy con...., còn tôi nghêu ngao hát karaoke. Mỗi lần bia ngọt là Ng gọi điện kêu vô đổi, nói rằng bia cũ gần hết đát or hết đát nên nó ngọt.
Sáng hôm sau cả đoàn rời N/T, 1 số ở lại N/T đợi người nhà ra và chơi tiếp, 1 số đi lên Đà Lạt và còn lại quay về S/Gòn. Tôi trong tốp người đi Đà Lạt.

Xe chưa đến bến xe liên tỉnh ngay cửa t/p ĐL điện thoại của tôi reo liên tục :

- Chị đến đâu rồi?
- ACh đang trên đường ra đón chị đó, chị an tâm nha.
Lần đầu tiên tôi đi từ N/T qua ĐL nên có biết đường xá gì đâu nè, gặp ngồi ghế gần c
uối xe - đường đi lại toàn đường đèo, xe chạy ngoằn ngoèo tôi bị chóng mặt chỉ chực say xe nên phải lấy cái bịt mắt ....
Đến bến xe đợi chừng 10 phút là ACh tới nơi.
ACh đón chị ngay tại bến xe và chạy thẳng về nhà. Tôi có biết đường xá gì đâu, thấy đường đi giống đường đèo, không phải đường trong thành phố ĐL nên hỏi em, em cho hay đang đổ đèo Prenn.
Ch chạy xe nhanh vun vút, hắn đổ hết đèo dài khoảng 11km tôi chỉ đọc được 2 chục kinh Mân Côi. Từ trên ĐL về tới nhà hết 1 tiếng.
Thế là tôi về đến vùng đất bình yên, suốt ngày chỉ nghe được vài tiếng xe máy chạy qua; có ngày nghe được tiếng xe tải chở hàng hóa từ trong rẫy ra... Có tiếng còi xe buýt, tải từ ngoài đường quốc lộ vọng vào .... Nơi này đi ngủ xe để luôn ngoài
sân không sợ bị mất. xa xa mới có 1 mái chòi , căn nhà tôn... không có hàng quán ăn vặt, chẳng có nơi để giải trí như thành thị; Bà con nông dân suốt ngày bán lưng cho trời, ngày 3 bữa cơm chắc bụng ra đồng; trẻ em từ 3, 4 tuổi ngày cũng 3 bữa cơm; nếu có ăn bồi dưỡng như bún, phở, thịt "vitamin gâu gâu" thì đến chủ nhật mới bày ra ăn trong gia đình với nhau.

Hè năm ngoái về đây nghỉ ngơi 10 ngày, khí hậu mát mẻ, không có khí hậu lạnh bởi không có bị ảnh hưởng bão hay áp thấp nhiệt đới. Năm nay cũng nghĩ thời tiết như năm ngoái nên mang theo cái áo khoác thườn
g ngày che chắn bớt cái nóng của nắng; ai dè trời mát lạnh, do bị ảnh hưởng bão và áp thấp nhiệt đới.

Ở chơi với U gần 2 tuần lễ, có những ngày gió mạnh đến mức nửa đêm giật mình thức dậy, cứ ngỡ gió giật tung nhà. Ban ngày có ngày gió mạnh làm tôi sợ không dám ra khỏi nhà đi lang thang. Lý do: tôi sợ gió thổi tung tôi... vì xung quanh toàn ruộng đồng. Tôi lại thích nơi yên tĩnh, có cây cối xung quanh nên không hề thấy chán khi cứ loanh quanh trong nhà, rồi ra vườn, qua nhà / chòi các em chơi. Tôi rất thèm lang thang vô chân núi... nhưng tự lượng sức của mình; và thân gái cũng chẳng dám 1 mình lang thang vô hơi sâu sâu mé chân núi
. Trời mưa, SrT gọi phone nhắc không những chỉ có con vắt rừng mà còn cả vắt lá, không nên đi lên thác. hihihi có Em thì tôi còn dám đi chứ về nhà chỉ có 1 mình chả dám đi

Trẻ ở quê có những trò chơi mà ở thành thị ngày nay không còn. Một trong những trò chơi dân dã đó là:




Không có nhận xét nào: