Không như dự định, ra tới mới biết ngày hẹn trao quà vẫn là ngay sau ngày tôi ra tới.Thế lại hay, xong việc thì ta bà thoải mái...
Ngày 29 tháng 5, thứ bảy
Đang ăn sáng, 7 giờ, phone của Ông reo :- Có T ở đó không ông?
- Cháu đang ăn sáng.- Ông nói với T họ đã đợi ở đây, đông lắm.
7:15 phone của Ông lại reo. Ông trao phone cho tôi:
- T mau nhé, mọi người đợi đông, họ còn về đi làm....
- Dạ, con sắp ăn xong rồi.
Có quà, lòng rộn ràng, không thể nào đúng giờ mới đến điểm hẹn .... Tôi hiểu sự nôn nao của mọi người, dù còn gần 1 tiếng nữa mới đến giờ hẹn. S và Tôi vội nhai nhanh và thay đổi i phục và phóng nhanh ra nhà DN.
Lần này không phải phân chia quà, tất cả đã được chia sẵn. Cảm ơn các Dì đã làm giúp.
Ra tới nhà DN, người đứng ngồi lố nhố, già có, trẻ có, nhi đồng cũng có luôn. 50 phần quà được xếp đầy trên nền nhà, cùng những bao 50 bên trong đựng những bao gạo 10kg. Và cứ thế mỗi phần quà gồm 1 bao gạo màu đen và một bao nhu yếu phẩm (tổng trị giá mỗi phần quà là 200 nghìn đồng). Quà kỳ này gạo nhiều, mì gói ít đi. Bởi thấy gạo cần và tốt hơn mì...
Có DN phụ và S có máy nên tôi chẳng cần chộp hình.Hình ảnh cũng chẳng cần thiết, tôi biết việc mình làm. Và tôi biết nD tin tưởng, hình ảnh minh họa chỉ vài tấm là đủ. Và tôi cũng không cần hình ảnh, bởi tôi đã đang có mặt ở nơi này. Ai làm sai người đó mang tội, đơn giản thế thôi. Nhưng S muốn chụp hình... và toàn canh lúc tôi ngẩng đầu lên là ... nháy.
Đã nói phương châm:"Địch sáng - ta tối"ấy thế mà S nhất định không chịu ... (hihi)
Sau khi trao hết số quà, ngoại trừ 2 phần của 2 em bị bại liệt, phải nhờ người đưa đến tận nhà cho em.
Những người dân tộc đi ra nhà bếp của nhà DN để xin thuốc. Bởi, nhà DN luôn có sẵn 1 tủ thuốc tây để phục vụ cho những người nghèo... và người trao thuốc là 1 "a tý" (hihihi) Tôi thích nói ngược từ này, y tá có bằng cấp hẳn hòi, của nhà DN. Và lần này có tay "a tý" lành nghề tốt nghiệp thủ khoa năm xưa ghé nhà nên được DN phân công phát thuốc ...
Người dân đa số khai bệnh: Đau lưng, không ngủ được, đau đầu, và em bé thì ho, sổ mũi, ...
Trời lành lạnh, mới khuân có mấy phần quà trao ... bắt đầu thấy nóng...
Người Thượng họ có cái hay hơn người Kinh mình:
- Không tham, không lấy hơn 1 phần, rất tự giác.
- Không chen lấn, tự giác cứ lần lượt chờ tới phiên. ( khi xin thuốc)
Một vài hình ảnh
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét