Chủ Nhật, 28 tháng 3, 2010
Lẩn quẩn .... Lễ Lá
Tôi tự nhiên thấy lo lo, phải kiểm điểm lại bản thân mình ... sợ nhỡ để mình rơi vào câu ngày xưa Bác Ba nhắc Bố T.
Mặc dù tôi biết trẻ đã đâu ra đó thì già chẳng thể lại đổi tính cà chua. Với Bố T đã 20 năm hơn rồi.
Lo vớ vẩn thế, chắc tại có tí tuổi nên lẩm cẩm hơn. hahaha cứ nhắc tới có tí tuổi là tôi lại mắc cười.
Giá như tôi được biết Ý Ngài muốn tôi làm gì... đàng này ... mù mờ chẳng thấy hướng đi.
chỉ có 3 hướng:
- as Bố T, S.T
- ầu ơ
- bây giờ
Từ sau giờ chầu thứ năm ngày 28 Tết, điều ấy cứ hay hiện ra trong đầu tôi. Được thế thì còn gì bằng.
Ngày mai thứ hai, bước vào tuần Thánh rồi.
Nhắc đến thứ hai bước vào tuần Thánh, tự nhiên tôi mới khám phá ra vì sao tối nay thấy lòng mình trùng xuống.
Nếu không tính theo ngày tháng, mà tính theo ngày mai bước vào tuần Thánh; thì đêm nay, đêm cuối cùng Mẹ ở với chúng tôi...
Từ ngày Mẹ tôi mất, chưa có 1 lần nào được khóc thỏa thích. Chẳng hiểu sao cái tánh tôi lại thế. Muốn khóc thì cứ khóc mặc kệ người xung quanh, tôi không làm được. Đúng là ... ngốc thật!
Sáng nay, sau khi rời nt CH về nhà, bước ra cuối nt At, đang rước lễ, lắng nghe ca đoàn hát... tự dưng thấy mình sắp khóc, thế là vội bước về nhà. Một vài người đang đi bộ... nhìn tôi ... tôi thì lấy tại dụi dụi mắt.
Nghĩ mình mắc cười thiệt.
Tôi biết: sẽ có 1 lần tôi bỗng dưng khóc ... đến mắt xưng húp lên, ngay trong giờ làm việc.
Trước đây đã có 2 lần như thế. Lúc tức không nói, khóc,... được bỗng dưng 1 ngày khóc như mưa.
Tánh khí lạ thiệt!
Hôm nay đã tập 2 bài tập về tư thế ngồi và đứng; ngày mai tập lại và tăng thêm 1 bài tập nữa, mỗi ngày tăng 1 và chỉ tập mỗi bài 1 phút như người ta hướng dẫn; không dám tập nhiều. Sr.T nhắc thế và điều này rất đúng, đố dám không theo.
Từ tối mai dự định bắt đầu đi bộ lại,...
Ngày lễ Lá thật an lành, được nghe các cháu tíu tít, lao động đổ mồ hôi, làm xong sổ điểm và giấy tờ, có giờ vô Nhà Chúa ngồi, có giờ nghe nhạc mình thích, đọc sách, ... nghĩ đến bạn bè và cười.
Cầu nguyện với Chúa : nửa muốn xin Chúa chữa bệnh nửa không, chịu... Nhưng lại nói với Chúa : Đau như thế, đi đứng lên cầu thang ... và mang cao gót khi đi làm .. quả là ... Rồi chẳng biết ý mình muốn gì, nhe răng cười với Chúa.
Thật ngớ ngẩn quá!
à, Sr.T cùng mừng bổn mạng 8 tháng 12.
Từ ngày nghe Sr.T nói "tại ai...." khi tôi kể trốn lễ vì ngủ trễ, mỗi lần thức dậy thấy mệt định trốn, lại nhớ câu ấy của Sr, dậy đi tỉnh weooooooooooooooooo
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét