Thứ Sáu, 28 tháng 8, 2009

Tuần 4 tháng 8





Thời gian đi mau thật, mới đó mà đã hết một tuần. Sighhhhhhhh chẳng làm được việc gì nên hồn.
Tuần này có nhiều chiện đi qua.

1/Có lẽ nên dùng "Chuyện gì đến ắt phải đến!" để nói đến chuyện giữa NĐK và tôi. Ngưng như thế có lẽ là tốt. Bởi ... mà thôi, tất cả là Lỗi Tại Tôi Mọi Đàng!
Chơi với người mà trong tâm họ luôn có tâm ý coi thường, khinh mình ngu dốt hơn họ thì chơi làm gì.
Về học vấn, đúng là tôi rất dốt so với học vấn của họ. Họ có bằng thạc sĩ mà lị, còn tôi chỉ có 2 cái bằng cử nhân cao đẳng học 3 năm.
Về công việc làm, họ làm xếp nhiều nhân viên (đã từng). Còn tôi chỉ là tay giáo chức quèn suốt ngày đánh vật với đám trò nhí 6, 7 tuổi, cái tuổi làm tôi dễ nổi xùng và cũng dễ phì ra cười với chúng.
Lương bổng, giàu có: lương của họ đã từng gấp lương tôi đến mấy chục lần và họ có đến 2 căn hộ cao cấp ở những nơi đô thị có tiếng nhất nhì Sài Gòn. Còn tôi, lương ba cọc ba đồng chỉ vừa đủ sống qua ngày với đời sống thanh đạm; Còn nếu bon chen quần là áo lượt hàng hiệu và ăn chơi thì ... có nước là đi ăn cướp, (hìhìhì), nhà cửa tài sản chẳng có gì ngoài chiếc xe máy cọc cạch mà giá trị của nó giờ chỉ chừng 7, 8 triệu đồng là quá cao.
Nói chung, về mọi thứ từ vật chất đến học vấn, tôi thua xa NĐK, mà những điều này tôi chẳng màng, tất cả phù hợp với sức lực và khả năng của mình. Thế là đủ.

Nhưng, tôi nhoẻn cười thật tươi và bình an vui sống, bởi tôi không phải vừa sống vừa toan tính, dò xét coi chừng lộ chuyện này chuyện kia mình đã làm...
Thế là quá đủ.
Với họ, vật chất và bên ngoài là quan trọng. Còn với tôi, mọi thứ đó chỉ là tương đối (ít ra là đến lúc này).
Nghĩ lại những chuyện như:
-Nhờ tôi mua lọ thuốc rồi cũng tự nói muốn tôi tặng lọ thuốc đó thành quà sinh nhật.
-Chiếc điệc thoại từ mượn biến thành chính tôi ép họ nhận v.v.v
-Hậm hực .v.v.
Bản tính tôi không thích nhận quà, bởi rất nhức đầu phải suy nghĩ chọn quà tặng lại cho phải phép "bánh ích đi bánh quy lại". Không thích quà cáp đỡ nhức đầu. Nhất là chưa nói vụ lúc vui thì tặng cho này kia, nhưng khi không vừa ý lại lôi ra đi nói xấu này kia. Quá sức phiền nhiễu!
Như thế cũng đủ thấy chấm dứt là điều tất yếu.

2/Chuyện thứ 2 trong tuần:
Ngay thứ hai vừa mới đến trường, chưa gì có 1 phụ huynh nghe lời con méc "Cô cầm nguyên chồng sách đánh lên đầu con, giờ con nhức đầu" đòi vào trường thưa với hiệu trưởng.
Chị làm việc nhà cho nhà này ngày xưa làm lao công trong trường, là người tôi hay chia sẻ mỗi khi chị có chuyện.
Bó tay!

Tôi chẳng ghét bỏ gì bất kỳ 1 đứa bé nào, chúng như những Thiên Thần. Tôi nhắc nhở phải méc với bố mẹ hết câu chuyện, đừng chỉ méc có 1 chiều làm bố mẹ hiểu sai vấn đề, gây phiền hà cho cô.

3/ Những ngày cuối tuần rồi không hiểu sao lại bị khó ngủ, buồn ngủ nhưng lại chẳng ngủ được; người gây sốt nhưng nằm không ngủ được. Giá mà ngủ được như tối hôm thứ 5, đúng 10 giờ thăng và đúng 5:10 sáng thức dậy, người khoẻ khoắn gì đâu.
Tuần này giấc ngủ của tôi không tốt làm người vốn dĩ chưa khoẻ hẳn sau cảm lại lừ đừ hơn.
Không ngày nào có đủ thời gian ăn cho hết bữa ăn sáng mua đem vào lớp.
Hôm qua thứ sáu còn bị đau đầu kinh khủng, đã vậy đám nhỏ nói chuyện quá chừng và chẳng biết sợ là gì, cứ vừa nhắc nhở xong là chúng quên ngay, cái lớp cứ như cái chợ vỡ. Thế là phải dùng biện pháp tay chân, khẻ thước vào mông. hìhì, nghĩ cũng buồn cười, nhớ lại những khuôn mặt khi bị phạt. Và cũng nhờ thế đám nhóc mới chịu im và ngoan ngoãn học - viết bài.
Và hôm qua, tôi chưa thánh toán xong các "chồng vợ" (chồng vở) của đám nhóc, bỏ về vì cái đầu khó chịu quá.

4/ Trường tôi, chính thức có 1 ca nhiễm Cúm A/H1N1, bên y tế dự phòng quận gọi phone báo về trường vào lúc hơn 11 giờ trưa hôm qua thứ sáu.
Hy vọng chị H dạy lớp đó không bị lây, vì 2 ngày qua chị cũng không khoẻ.
Như thế là, nếu nói đúng ra, trường tôi phải cách ly dể diệt trùng.
Đúng là "Chuyện gì đến ắt phải đến!", làm sao mà phòng chống cúm đây, chỉ là phòng tránh cúm, dùng cho đúng từ, chứ toàn đao to búa lớn.
Cầu xin mọi người bình an và mọi sự chóng qua trong Bàn tay quan phòng và đầy yêu thương chở che của Thiên Chúa và Mẹ Maria.

5/Hôm qua tiễn Ng về lại P. Chúc thượng lộ bình an và mọi chuyện giấy tờ tốt đẹp, cầu chúc đời sống Ng an lành hơn và không còn phải dính líu đến tay kia. Ng không còn có ý định muốn về lại VN sống. Điều đáng mừng. (hìhì)

6/Suy nghĩ và cầu nguyện nhiều. Không thể có suy nghĩ khuyên bạn bỏ chồng bỏ vợ. Chỉ có thể khuyên người ta ráng bỏ qua mọi sự và trở về với nhau, để con có cha, có mẹ, vợ có chồng / chồng có vợ. Nghĩ và cầu nguyện cho vợ chồng bạn thật nhiều.

7/ Thế là từ tháng 9, tôi sẽ không còn được dự lễ Lòng Thương Xót Chúa vào chiều thứ năm ở nhà thờ Chí Hoà, bởi lịch dạy tôi có lớp ở trường. Rất là buồn nhưng biết là sao hơn. Dù sao mình cũng đã chính thức giữ kinh và lễ này từ ngày Chúa nhật 2 Phục Sinh; và giữ 1 cách triệt để từ đầu tháng 7. Sẽ duy trì điều này. Và đợi đến hè năm sau lại tiếp tục tham dự lễ LTXC

Hôm nay thứ bảy cuối tuần, hìhì, chúng tôi nấu món "vitamin gâu gâu - rựa mận". Từ ngày Mẹ về với Chúa, tôi không còn thèm món này. Bởi chẳng ai có thể nấu ngon bằng Mẹ tôi nấu. Khẩu vị ấy chính tôi bắt chước làm y như Mẹ đã ướp, đúng các gia vị cũng không ra, cứ thiếu thiếu cái gì ấy. Quan trọng là tôi không còn thấy thèm.
Và, có 1 người nói tôi "Đừng ăn món ấy nữa!"
Bắc Kỳ cục mà hỏng biết ăn món này thì chẳng khác nào "Sống trên đời .... ăn miếng dồi chó, chết xuống âm phủ ...." (hìhì)

Hôm nay lễ Thánh Gioan Tẩy Giả bị trảm quyết, cầu nguyện nhiều và nghĩ đến nD, mừng bổn mạng. Và hơi ganh tị với những ai chọn Thánh Gioan Tẩy Giả làm Thánh bổn mạng, bởi 1 năm có tới 2 ngày lễ kính (sinh nhật và chết).
Tuần này có các lễ nhớ các Thánh như Thánh Mônica (người vợ, người mẹ chịu nhiều đau khổ vì chồng và con, đã cầu nguyện liên lỷ suốt 20 năm trường cho chồng và con. Cuối cùng người con trai của Bà được trở về và nên Thánh; người chồng cũng trở về sống đúng vai trò chồng) , Thánh Augustinô là con của Thánh Mônica, Thánh Bartôlômêô tông đồ (Ta đã thấy ngươi dưới gốc cây vả), ....

Một tuần bình an



Chủ Nhật, 23 tháng 8, 2009

Gần ... Đuối! (hihi)




Thứ bảy, 22 tháng 8

Sau 1 tuần hò hét với đám nhỏ, 42 ẻm, tiếng khàn, họng tái viêm lại, ra về với khuôn mặt bơ phờ, bụng đói, bởi 1 ổ bánh mì ăn từ sáng đến 12 giờ trưa vẫn chưa hết nửa ổ, có thì giờ nào rảnh đâu mà ăn.

Chiều nay còn thấy người gây sốt, khó chịu, mũi thở ra hơi nóng, sây sẩm mặt mày, sợ bị nhiễm cúm A/H1N1 nên sua khi tắm rửa bằng nước ấm, đo nhiệt độ, vẫn bình thường 37 độ 1. Cả buổi trưa muốn ngủ nhưng không tài nào chợp mắt, dù đã đọc hết cả hơn chục trang sách các bài Suy Niệm trong www.Memaria.net; mọi khi đọc chừng 5, 7 trang là mắt đã mỏi và buồn ngủ rồi.

Chiều tranh thủ chưa tới giờ các chị em nhóm đồng nghiệp thân hẹn ra Làng nướng Nam bộ ăn chia tay nhỏ H14 chuyển trường về gần nhà, ra nhà thờ dự thêm 1 Thánh lễ chiều thứ 7. Lễ xong chạy ra Làng nướng, người ể oải ăn sơ sài 1 chén súp cua, một chút cơm chiên (món khoái khẩu của tôi mỗi khi đi ra ngoài ăn) cho chắc bụng, 1 tí xíu cá tai tượng chiên xù, uống gần nửa chai nước suối và rù. Mệt trong người, xin kiếu ra về trước khi chưa 8 giờ.

Chạy lên chị M kiểm tra sức khoẻ, không dám mua thuốc uống bậy bạ, nếu nhiễm cúm kia thì mau mau vào bệnh viện để không lây nhiễm cho người thân và xung quanh.
Bởi vì các trường học, rất nhiều trường hợp nhiễm cúm này rồi. Nội khu vực tôi đã có 4 trường.
Bị cảm thông thường.

Từ hồi các trường học ở SG bị nhiễm cúm này, tôi đã tự động tăng sức đề kháng của mình lên bằng vitamin C hàng ngày.

Tối trước khi đọc kinh gia đình trước khi đi ngủ, uống 1 thìa càfê rượu tỏi, mồ hôi đổ ra như tắm, phải lấy khăn lau mồ hôi liên tục và thay áo quần, thấy người khoẻ ra. Lúc người ra mồ hôi, chợt nhớ nD đêm thức dậy thay áo vì đổ mồ hôi. Hìhì, giờ tôi cũng bắt chước vì sợ nhiễm lạnh, cũng không dám ngồi quạt khi người đang xuất mồ hôi.



Hôm nay chủ nhật, 23 tháng 8

Nói chuyện với chị về chuyện người bạn cũ đang gặp khó khăn với mẹ chồng và chị em chồng. Đúng ra chẳng nói với chị, bởi tôi biết tánh chị,... Nhưng vì chị gởi fw cho những câu nói về Giá Trị Người Phụ Nữ rất là hay, tuyệt vời lắm lắm vì là cái xương sườn của người chồng, v.v.v.
Những tưởng chị sưu tầm và fw cho bạn bè thì chắc cũng thấu đáo phần nào, nên mới chia sẻ 1 chút với chị.


Khong co lua thi khong co khoi. Neu la nguoi con dau tot, phai biet bien thanh nguoi con gai va em gai. Dua vao tinh yeu cua nguoi chong ma bo qua gia dinh chong thi se khong lau ben.


Đúng là không có lửa thì không có khói. Nhưng cũng phải xem lửa đó do đâu mà ra chứ ???
Làm con dâu chứ đâu phải là Osin (người ở) mà cáng đáng hết việc trong gia đình chồng, cả đến giặt đồ lót cho gia đình chồng. Lúc vừa lòng, sai gì cũng làm, nhẫn nhịn tất cả thì được lòng; đến khi bận rộn con nhỏ, rồi cũng có lúc không thể nhẫn nhịn được cũng cự cãi luôn với anh/ chị chồng thì lúc này trở thành con dâu thối, mất dạy.

Là con cái ruột thịt mà rất nhiều lúc con hậm hực với cha mẹ vì không ưng cách suy nghĩ của cha mẹ muốn con cái làm. Cha mẹ không ưng việc này kia của con mình. Huống chi dâu, rể, không phải ruột thịt của mình.

Anh chị em ruột thịt mỗi người 1 tính, chẳng phải lúc nào cũng thuận hoà. Lạng quạng không nhịn được là chắc chắn sẽ có cãi nhau, ...
Huống chi đây không phải là anh em ruột thịt, chỉ là những người dưng anh/chị/em dâu or rể.


Nghe trả lời như thế nên nổi hứng đặt vài câu hỏi
Theo chị, thế nào là người con dâu, mẹ chồng, anh chị em chồng tốt?
Thế kỷ này là thế kỷ bao nhiêu rồi?
Lấy chồng hay lấy cả gia đình chồng?
Người mẹ chồng or người anh/ chị / em chồng đó có thể nào sống dùm cho hôn nhân của người con gái/ con trai đó không?



Chi khong tra loi cau hoi cua em vi chua co kinh nghiem lam dau va em cung vay. Moi nguoi con dau phai tu tra loi lay cho minh thoi.

Với từng chuyện hay mọi chuyện trong đối nhân xử thế, người ta không phải cứ phải thật sự trải qua mới có kinh nghiệm.

Và thế là nói cho chị biết những chuyện tôi đã nói với nD, đã biết những sau lưng .v.v.
Đó cũng là 1 kinh nghiệm tôi đã trải qua với chi .
Nói ra với lòng không ghét gì cả, mà là vì tôi vẫn coi chị là người bạn thân.
Tôi không thích liên lạc với bạn mà ngoài mặt bạn đối xử thế này với tôi, nhưng sau lưng lại khác.
Tôi thà không có bạn chứ không kết giao với bạn như thế. Tránh dần là thế.

Với tôi, qua được nói chuyện với nhiều người lớn tuổi, những người đã có nhiều kinh nghiệm trải qua với Mẹ chồng, chị em chồng khi còn phải làm dâu, các bác dạy:


-Sống dung hoà, bao dung, hỗ trợ, những cái ngày xưa mình đã chịu không để thế hệ con cái mình phải chịu như mình. Bảo ban con cái khi thấy chúng đối xử không phải phép để chúng thấy mà thay đổi dần, bởi con cái chúng còn nhìn gương chúng sống đối nhân xử thế với gia đình. Mình không sống cuộc đời của con cái, cũng chẳng thể sống đời với nó, tạo điều kiện cho vợ chồng nó hoà thuận yêu thương nhau. Mình yêu thương con ắt con cái rồi cũng sẽ nhận thấy được và hiếu thảo với mình thôi.

Nói chuyện với những người lớn tuổi này, có người chỉ hơn tôi chừng hơn 10 tuổi, 20, 30 và hơn tuổi U tôi, tôi thấy được sự nhân đức của họ, lòng bao dung, độ lượng của một người Mẹ. Tôi càng thấy thật có tội vì những lúc không ưng ý tôi cũng cãi soèn soẹt với Ba Mẹ tôi....

Có nhiều việc hối cũng không kịp. Lỗi tại tôi mọi đàng! Tự đấm ngực ăn năn hoài hoài.




Thứ Bảy, 15 tháng 8, 2009

15 tháng 8

Hôm nay thứ bảy ngày 15 tháng 8, lễ Đức Mẹ Hồn Xác Lên Trời, lễ trọng


Trong hai thánh lễ mừng Đức Mẹ Lên Trời, sáng sớm và chiều cùng ngày, qua các bài đọc và bài Tin mừng theo thánh Luca, bài giảng của Cha chủ tế (cùng 1 linh mục), nhìn lên cây Thánh Giá trên cung thánh, nơi Chúa Giêsu đang bị treo lơ lửng, tôi thầm nghĩ:


Vinh quang rạng ngời của Đức Mẹ: Mẹ Chúa Cứu Thế, Người đầu tiên và cũng là người duy nhất sau khi Chúa Phục Sinh được Thiên Chúa đưa lên Trời cả hồn lẫn xác, ... Vinh quang ấy của Đức Mẹ không phải tự nhiên mà được. Đức Mẹ đã chấp nhận trả một giá máu vô cùng. Thật không biết dùng lời lẽ nào để có thể diễn tả được những gì Đức Mẹ đã trả.Mẹ để Thiên Chúa, Chúa Thánh Thần thực hiện tất cả trên Mẹ, Mẹ chỉ cúi đầu với hai tiếng XIN VÂNG trọn vẹn.


Cuộc khổ nạn của Chúa Giêsu là một giá máu cho Mẹ. Trên đời này có người mẹ nào can đảm chấp nhận và đi theo đến cùng, âm thầm chịu đựng chứng kiến tất cả những cuộc khổ con mình phải chịu, và cuối cùng ôm lấy xác con mình vào lòng, không một lời than oán, trách móc,...


Có người mẹ nào đủ sức chịu đựng như Đức Mẹ.


Thiết nghĩ người trần gian, thấy con mình bị như thế, người mẹ sẽ tìm mọi cách để chạy vạy, để cứu con mình thoát khỏi cảnh phải chết ấy, cho dù con mình có phạm tội tày đình không thể dung thứ.
Còn Mẹ, từ khi Thiên Thần thực thi xứ mệnh trên Mẹ, Mẹ vâng phục trọn vẹn. Mẹ vâng phục và luôn nhắc nhở các Thánh tông đồ, chúng ta :"Người nói gì hãy làm theo" qua tiệc cưới Cana, vâng phục Chúa.


Nói như đời thường: Cái gì cũng có cái giá của nó!


Nhìn lên Thánh Giá, càng thấy những gì năm xưa Đức Mẹ đã xin vâng quả thật vô biên.


Cầu nguyện :

Xin Đức Mẹ dang rộng tà áo của Mẹ bao phủ và chở che đất nước chúng con, người VN chúng con khỏi mọi tai ách.

Con tin, hoàn toàn tin Mẹ cầu bầu cùng Chúa và Chúa nhận lời Mẹ cứu chúng con khỏi tay ác thần. Xin Đức Mẹ thương xót và gìn giữ chúng con trong cung lòng từ ái vô biên của Mẹ.


Chiều tối:

Nhớ lại lời nói của một phụ nữ khoảng 45 tuổi ngồi bên cạnh tôi trong buổi lễ Lòng Thương Xót Chúa hôm thứ năm, trong lúc Cha chủ tế đang giảng, chị ta quay qua hỏi tôi:

- Vậy chết 20, 90 tuổi thì đến ngày tận thế được về Trời cũng 20, 90 tuổi à?

==> Trả lời: Lúc đó không có tuổi tác, ai cũng như ai, không thân bằng quyến thuộc, cha mẹ, vợ chồng, anh em như trần gian.

Chị ta lại nói tiếp:

- Đến ngày tận thế thì xác loài người chúng ta mới sống lại, vậy trên Trời chẳng có ai.

===> Sao lại không ? Có các Thánh, các linh hồn đã đền xong tội.

Chị tiếp tục diễn tả ý:

- Cha nói chỉ mình Đức trinh nữ Maria mới được cả hồn xác lên trời, vậy trên trời chỉ có một mình Đức Mẹ, đâu có ai để Mẹ nói chuyện.

===> hìhì tôi phì cười với chị ta. Ừ, đúng thật, rất đơn sơ. :-)))


Qua cuộc trao đổi vắn tắt đó, suy luận cũng ... đơn sơ :

- Hèn gì Đức Mẹ hay hiện ra với loài người chúng ta.


Tối nay, thấy nhớ a.D thật nhiều.

Thứ Tư, 12 tháng 8, 2009

Suy tư (6 tháng 8)

Học "chị em", ngán ngẩm phải nghe và phải học những điều thực tế không thấy, cầm bút viết ...




Theo Chúa Được Gì ???

Làm theo lời Chúa dạy, ta phải từ bỏ đam mê, thú vui trần thế, tiền bạc, danh lợi, v.v.v của mình. Ngoài ra ta còn bị xã hội dè bỉu người lập dị, điên khùng, .v.v.. Mà trước mắt ta chẳng thấy ta được gì từ việc sống theo Chúa dạy.

Không làm theo lời Chúa, sống theo bản tính tự nhiên con người, ta sẽ vô cùng thoải mái, không phải ép mình phải làm theo cái này, cái nọ; không phải đấu tranh với chính mình để loại bỏ dần cái tôi, những tính mê nết xấu trần tục của ta. Ta sẽ có được những danh vọng, tiền bạc, địa vi, ..., ta mong muốn.

Nhưng,
Sống theo bản tính con người, kết cục ta có chắc ta giữ được chắc chắn trong tay nào tiền bạc, vàng vòng không ? Két sắt, tủ bảo hiểm có thật giúp ta giữ tiền của không bị hư mất không ?
Ta có chắc địa vị - cái ghế quyền lực ta có có được tồn tại mãi không ?
Tất cả, tiền bạc, địa vị có thật sự mang lại cho ta sự hạnh phúc đích thực và bền bỉ theo năm tháng không ?

Tiền có rồi mất lúc nào không ai hay biết.
Địa vị, quyền lực nay ở với ta, qua ngày mai tất cả rũ bỏ ta ra đi không lời phân trần, nào ai hay biết.
Sức khoẻ, sắc vóc, sự sống, một cơn gió thoảng qua, lăn quay ra bệnh và "tiêu". Tiền bạc, địa vị, ..., liệu có đủ quyền năng kéo lại sức khoẻ, sự sống cho ta không ? Khi đó, mọi tiền của vật chất ta có mang theo được xuống âm ti đặng tiếp tục thụ hưởng không ????

Ví dụ:
Một tay phú hộ giàu có, ông cho xây những kho lẫm thật lớn để cất giữ tài sản của mình. Ông tự mãn ta sẽ tha hồ thụ hưởng. Nhưng, Thiên Chúa nói: Ngay trong đêm nay ta sẽ gọi ngươi. Tài sản ngươi có có đổi được mạng sống của ngươi không ?

Còn sống theo lời Chúa dạy, ta phải:
-Hy sinh bớt thú vui giải trí, bớt thời gian chạy theo tiền bạc - vật chất...
-Hy sinh tiền của giúp bố thí cho người nghèo.
-Hy sinh thời gian bù khú vui thú bạn bè, đọc Kinh Thánh, tham dự Thánh lễ, đọc kinh
-Hãm mình bỏ bớt những tính mê nết xấu của mình
-.....
-Sống tín tác cho Chúa. Sống như trẻ thơ : Đơn sơ, hồn nhiên, tin tưởng và tín thác.

Thật là vô cùng khó! Nào là:
-Đang có thời làm ra tiền, tiền vào dễ như nước. Bảo dừng lại, bớt thời giờ để đi nhà thờ, kinh sách. Từ từ, để kiếm đủ tiền dành sống dung ung tuổi già hay là đến già rồi đi nhà thờ đọc kinh cũng chưa muộn.
-Tiền đổ mồ hôi mới có, dưng không mang đi cho những kẻ ăn không ngồi rồi, sống bằng nghề hành khất. Hoặc ai bảo nó không ra công kiếm tiền, giúp cho nó ta nhận lại được gì ???
-Làm ra tiền chuyện ăn nhậu, chơi bời bù khú, giải trí với bạn bè nay đây mai đó đó là chuyện bình thường, giảm chét. Tại sao không ?
-Có tính nào là tính mê nết xấu đâu ? Vợ/ chồng con cái răm rắp nghe theo mệnh lệnh của ta. Cấp dưới - những kẻ cầu cạnh nhất mực tuân theo, điều gì ta bảo chúng đều thán phục. Ra đường ai cũng kính nể ta, thầm ước được như ta,... Có gì là xấu ???
-Tại sao lại sống tín thác, sống như trẻ thơ ??? Trong khi ta có đủ khả năng làm ra tất cả những gì ta muốn, dư sức giải quyết tất cả những việc ta gặp, bệnh ư? tiền ta có dư sức đến những nơi y tế bậc nhất thế giới.

Theo Chúa, đời này, thực tế ngay trước mắt, ta chẳng được lợi lộc gì, chưa kể bị nói kẻ hâm hâm, dở người.

Nhưng, nếu ai đó đã có được những cảm nghiệm dù là thật nhỏ trong đời sống bản thân, khi gặp những bế tắc, ... , sẽ nghiệm ra: Được lời lãi cả thế gian mà lỗ vốn mất linh hồn nào có ích gì đâu! Hay: “Được mọi sự thế gian, mà phải mất linh hồn mình, thì nào có lợi gì “ ( Lc 9, 25).

Lạy Chúa , vô cùng khó!
Chúa ơi! Xin giúp con!
Mẹ Maria ơi! Xin giúp con!

Thứ Ba, 11 tháng 8, 2009

Lẩn quẩn ...




***** Thứ năm, ngày 6 tháng 8

Học chính trị cả ngày, wải quá chừng, lại phải chịu cảnh tra tấn màng nhĩ bởi những điều tai nghe nhưng mắt chẳng thấy. Lén đọc sách và thế là cầm bút viết cảm nghiệm suy tư về theo Chúa.
Hơn 1 tháng tập sống phần nào theo sự chỉ dạy của Mẹ mới có phần nào cảm nghiệm đó.

Chiều cúp cua để đi lễ Lòng Thương Xót Chúa, sáng nhờ AN kí tên và chiều nay AN điểm danh giúp, AN, ĐC và C bao che giùm nếu xếp có đi (hihi). Lúc ra về cuối giờ sáng, C nói :"Chị đi nhớ thu âm lại bài giảng nha, nếu không lần sau không bao che..." hìhì

Chiều, hôm nay thứ 5 đầu tháng nên người tham dự Thánh lễ đông như kiến.



***** Thứ bảy, ngày 8 tháng 8

Ghé nhà anh chị H-A để anh xem giúp cái ghi âm dùng cái gì để chuyển âm thanh. Nghe anh chị và cũng chia sẻ về chuyện "người điều khiển". Ăn cơm trưa với anh chị. Vì đã có hẹn với anh chị từ hôm qua nên sáng nay không thể nào từ chối bữa trưa, hủ tíu Nam Vang chị A nấu khá ngon.

Trên đường về, lòng cảm thấy thật sự buồn rầu về những chuyện "người điều khiển" đã làm. Không muốn thêm 1 lần nào nói về những điều ấy, bởi lòng tôi đang vẫn cầu xin cho "người điều khiển" nhận ra và thay đổi.

Tối, không muốn đi ăn do Ng mời các bạn cùng lớp hồi cấp 2. Tôi ngán cái kiểu nói chuyện tục tĩu của đám con trai, mà nhất là L; đã vậy H - N cũng đáp nên càng chói tai hơn.
Về đến nhà gần 12 giờ đêm. Tất cả ở cùng khu ÔTạ nên cùng về chung nên an toàn.


***** Chủ nhật, ngày 9 tháng 8

ND gọi hỏi số di động, bởi viết ra giấy rồi nhưng ra khỏi nhà lại quên không bỏ vô. Đi 6 tiếng mới tới nơi, từ Tây sang Đông bị đi trước mất 3 tiếng, nên đành đi chuyến đêm.
Cầu chúc mọi chuyện tốt lành và bình an.



***** Thứ ba, ngày 11 tháng 8

Hôm nay chính thức có trò, lớp 1. Cảm tạ Chúa. Đám trẻ mới này chỉ có 2 cháu mếu 1 chút rồi quên, luôn mời tất cả phụ huynh tránh xa cửa lớp tránh làm cho các cháu khóc nhè; kiểm tra thì có 1 cháu chưa hề biết chữ, gặp phụ huynh trao đổi. Vắng 14 cháu so với danh sách đưa xuống.

Cháu nào chưa làm quen với mặt chữ, chưa hề cầm bút thì quả là 1 vấn đề lớn, khó mà theo kịp chương trình, khốn cho cả thầy lẫn trò.

Ngày thật Bình An.


Thứ Năm, 6 tháng 8, 2009

Lắm thầy thối ma!





Đi phúng điếu chia buồn với chị MT, điều làm tôi càng cảm nghiệm thầy bà làm chi cho rối reng.

Từ ngày chị MT đổ bệnh, có lẽ trong chúng tôi ai cũng có chút suy nghĩ chị MT "đi" trước chồng chỉ. Nhưng không dè, chồng chị MT may mắn hơn, ảnh "đi" trước chỉ, được chỉ lo chu tất từ khi nằm bệnh đến lúc chẳng còn gì.

Anh MT bị ung thư phổi. Anh hút thuốc như bễ.

Sau khi thắp nhang xong, ra bàn ngồi uống miếng nước hỏi thăm, chưa kịp hỏi thăm gì về tình hình lúc cuối cùng của anh MT thì chị MT đã gọi ĐC qua bàn bên ngồi cùng chỉ để chỉ hỏi ý kiến.

Chuyện của chị MT lúc này khá là cam go, tin hay không tin đều đưa vào chỉ và con cái vào cái cảnh sống không yên.

Đó là: Chị MT thì đến Thầy ở chùa BA xem ngày này (6 tháng 8 Tây, tức 16/6 Kỷ Sửu) chôn cất có tốt không ? Thầy xem nói ngày này tốt cứ thế mà tiến hành việc chôn cất an táng. Chị sẽ gởi hài cốt của anh MT vào chùa BA.
Chị thu xếp xong hậu sự cho anh.

Nhưng gia đình sui gia của chị MT, ba mẹ con rể chị MT lại đi xem ngày với Thầy ở chùa khác. Thầy này xem và nói : Ngày này xấu lắm, nếu chôn vào ngày này thì anh MT sẽ kéo theo hoặc là chị MT hoặc là người con út của anh chị. Họ về nói với chị MT và con cái chị.
Và giờ đây con chị MT lo sợ nói mẹ đổi ngày chôn...


Chị MT giờ chẳng biết làm sao...

Nếu sau này có xảy ra chuyện như ông Thầy ở chùa kia xem ngày giờ chôn cất, thì bị nói là đã cảnh báo cho biết mà không tin để chết trùng, con cái & gia đình bên chồng chỉ trách cứ đổ lỗi tất tật cho chỉ. Chị hỏi ý kiếm bên gia đình anh MT, mọi người tuỳ chị quyết định.


Hôm nay, ngồi học ctr mà chúng tôi thắc mắc không biết việc an táng chồng chị MT, chị quyết định thế nào??? Người buộc phải đi học không thể tham dự việc đưa tiễn cho trọn đạo nghĩa với đồng nghiệp, lòng cứ thắc thỏm.
Hy vọng mọi sự tốt đẹp với chị và các con chị.



Tội nghiệp chị MT cáng đáng hết sinh hoạt phí gia đình, 1 đầu lương quèn không đủ lo cho gia đình, lại mang căn bệnh... đếm ngày, bằng cấp đại học lận lưng đấy nhé. Đồng nghiệp có gì không dùng đến mà còn tốt hỏi ý muốn cho chị, chị đều nhận hết, nhận vui vẻ.
Chị nói rất vô tư trong khi chúng tôi chia sẻ và chọc cho chị cười rôm rả, đến phúng điếu chia buồn ma chay mà gia đình nhà hiếu bị chọc cười như ngày tết.

"Tớ bày ra bán cơm tấm, ngày cũng được mấy chục đĩa đấy nhé!"

Nghe chị nói mà lòng tôi thấy đau. Giáo chức, dứt cháo!
Cô giáo hết giờ dạy đi bán rau, cơm tấm kiếm thêm.




Chủ Nhật, 2 tháng 8, 2009

Lẩn quẩn 2 tháng 8

Hôm nay, chị đại diện cả nhà đi dự tiệc cưới của cháu họ.
Thế là người em út của U tôi nay sắp lên chức bà cố.
Bà cố cà chua cá pháo cà nông ... sigh

Con trai lớn của dì út tôi năm nay cũng gần 50 rồi. Tội nghiệp hắn, cái số khổ từ khi chào đời ... Hôm nay hắn ngồi sui.
Đúng là ai cũng có cái số, chẳng thể cãi lại!

HDV




Bạn có biết HDV viết tắt của những con chữ nào không ?
Hýc! Tại sao lại khóc ? Bởi khi bạn biết nghĩa của 3 chữ cái HDV, tôi tin chắc bạn cũng như tôi, hýc
HDV: Ham Danh Vọng



Ước nguyện ra Linh địa Đức Mẹ La Vang bị huỷ vì sức khoẻ, hýc! Thế là:

Tôi quay sang thực hiện ước nguyện 2, leo lên đỉnh núi để được chiêm ngắm: Tận Cùng Là Thập Tự.
Với trật tự thực hiện: Trước khi leo lên được tận đỉnh núi phải thực hiện nguyện ngắm theo từng chặng Đàng Thánh Giá bắt đầu từ chân núi. Xong 14 chặng đàng là đến chân tượng Đức Mẹ cao vút, đọc kinh Mân Côi và sau đó tiếp tục bước lên chặng thứ 15, Chúa Giêsu Phục Sinh và từ đây mới là chặng đường tôi phải vượt qua để được chiêm ngắm Tận Cùng Là Thập Tự.
Lần trước, tôi chỉ đi nổi 3/4 chặng đường. Tôi dường như không thở được khi càng lên cao mà thời gian ra xe chẳng còn là bao, mạch tim nhảy loạn xạ, tiếng tim đập như tiếng trống dồn, mồ hôi ra như tắm. Tôi phải dừng lại mấy chặp, với tư thế dễ thở và tịnh tâm điều khí. Lần này dự định mọi người tắm biển còn tôi lại 1 mình leo, cả 1 thời gian dài khoảng 3, 4 tiếng.

Thế nhưng, đến sát ngày đi, mùng 1 tháng 8 giáo xứ tôi đi Cấp đổi gió, chỉ vì 3 chữ HDV đúng ra là hướng dẫn viên nay biến thành ham danh vọng mà chị em chúng tôi quyết định không cùng tham gia.
Một ngày rưỡi trước ngày đi, HDV cứ gặp chị tôi không cần biết lúc đó đang trong Thánh lễ hay ngoài đường khều nói "Không đóng tiền không có được đi đâu nhé! Đóng tiền đi."


Trước đó, trước ngày đi 3 ngày, đã biết tính những người này chỉ là HDV, lấy của của người là cái tiếng của mình (của người phúc ta), xin đi thì không cho lên mặt ta đây chức sắc quyền hành để HDV thu xếp cuối cùng dư mới cho. Ghét kiểu HVD, chúng tôi vào thẳng người tổ chức đăng ký và đóng tiền luôn cho 12 chỗ gồm 4 gia đình, đóng dư 1/3 số tiền mà họ yêu cầu coi như góp 1 chút vào cho chuyến đi thêm vui vẻ.

Người đại diện đóng tiền, chạy vào hỏi người tổ chức :
- Sao chúng con đã đóng tiền rồi mà ông HDV cứ đòi tiền chúng con và nói không có chuyện cho đi không đâu nhé!

Ông bà xưa có câu này quả là cấm sai 1 chút nào:
- Rau nào sâu đó!


Người tổ chức đáp : Các cháu đóng tiền cho cái đám bụi đời đi. Phải đóng thêm 5, 6 trăm mới được đi!

"Đám bụi đời" mà họ nói lại chính là cái gia đình mà mỗi lần cần đóng góp gì là họ luôn lấy tên cho vào danh sách đi khuyên tiền đầu tiên.

Nếu không nghĩ đến gieo gì gặt nấy, làm gì cũng phải nghĩ đến cái hậu, và nhất là đừng - phải kềm lòng đừng để cho ma quỷ xúi giục... thì chắc chắn kể cả những tay không tham gia chuyến đi cũng vào đó làm 1 mách (nói tay đôi) cho ra ngô ra khoai chứ chẳng chơi.

Đã biết trước cái tánh tình của những người này, nên lúc đóng tiền, tôi đã dặn người đi đóng nhớ phải nói với người tổ chức :

-Tiền này nếu ông trả lại thì phải trả gấp đôi!
hìhì, bởi tôi biết cái tâm tánh của những người này, đồng tiền là trên hết!


Rồi khi chuyện HDV đã lan truyền ra khắp xóm, con cái họ xấu hổ vì sự HDV của cha mẹ mình, hôm sau HDV nói những kẻ "bụi đời" đăng ký đi đi. Những gia đình kia đăng ký còn gia đình tôi không muốn dính vô với HDV.


HDV phải có uy lực của kẻ HDV chứ! Phải được họ đồng ý cho đi mới được đăng ký đi chứ!
Ngay tối hôm diễn ra HDV, em rể "Chị lấy xe 16 chỗ của công ty em đi đi, đi riêng những gia đình mình."
Đi riêng thì được thôi, chỉ muốn đi chung với giáo xứ cho vui. Lâu lắm rồi, có lẽ cũng hơn 5 năm giáo xứ không tổ chức cho thiếu nhi đi đổi gió ở VT.

Mà có lẽ, với riêng tôi, đúng là ý Chúa, ngày hôm ấy tôi có việc "đại sự" đến bất ngờ, nếu đi là ... bí lù luôn, không đủ sức leo núi chứ đừng nói đỉnh núi.

Thế là như Ý Chúa, ước nguyện 2 tôi cũng không thực hiện được.


Ôi! HDV!