Thứ Tư, 20 tháng 1, 2010

LQ: 20 tháng Giêng (tt)


Trời lạnh, đám nhỏ than lạnh và đòi đóng hết cửa lại. Hìhì đám nhỏ biết lạnh chứ mọi bữa chúng chẳng mặc thêm áo ấm lại còn đòi mở quạt.
Gần giờ cơm trưa, 1 Ph đến tận phòng gởi cho con cái mền sợ con ngủ bị lạnh.
Trêu thằng bé: Điệu quá chừng, tí nữa cũng đóng cửa và không mở quạt không lạnh đâu.
Giờ ngủ, thằng bé chùm chăn, đứa bên cạnh cũng chùm ké. Thấy tôi bước vào phòng, thằng bé bên cạnh chắc sợ tôi la nên vội bỏ tấm chăn ra ngay. Tôi cười :"Bạn cho đắp chung thì cứ đắp cho ấm, ngủ cho ngon, cô đâu có la" Thế là chúng lại chùm kín người.
Hình như tôi quá nghiêm khắc với tụi nhỏ hay sao ấy (?)
Phải kiểm điểm lại bản thânnnnn
và chỉnh đốn ngay!


Trời lạnh bỗng thấy thèm ly cà phê chè! Ngoáy 1 ly mang theo, nhưng hơi đậm vì cho ít sữa nhưng lại quá tay phần càphê fin. Không dám uống nhiều sợ đêm về mất ngủ thì khốn cái thân.
Mới có từ sáng đến giờ mà cái họng đã thấy đau, người bắt đầu gây sốt. Có lẽ đã bị cảm rồi.
Hết giờ "đẩy xe cháo", tôi ghé ngay bs M.
Họng bên trái đã đỏ tấy lên. Chị cho 2 ngày thuốc.
Tôi ráng nặn trí nhớ xem mình cần nói gì với bs nhưng không tài nào nhớ ra. Chỉ nhớ đến mắt nhìn đã bắt đầu có vấn đề về lão thị. Ngày xưa ra trường chuyên khoa mắt nhưng lại làm suốt bên cấp cứu, giờ chị đã quay lại với chuyên khoa mắt của mình.
Về gần đến nhà tôi mới nhớ ra: Cái mình muốn nói với bs là những cơn đau đầu của mình và cái tai. Hýc! Thế mà chẳng thể nào nhớ ra.
Tôi biết những cơn đau đầu của tôi là do viên đa xoang tái phát nhưng do tôi không chịu đi kiểm tra và lấy thuốc uống. Tôi ngán thuốc.
Và cái tai cũng như thế!

Chùi uiiiiiiiii người ta phải học bao nhiêu năm mới có thể chuẩn đoán bệnh, còn tôi dám tự phán bệnh mới ghê chứ! hìhìhì

Có lẽ dạo này bị xì chét hơi nhiều nên trí nhớ của tôi cũng cà chua theo chăng ???

Sáng mai phải đi học về Chuẩn nghề nghiệp, nên chiều nay tôi phải lo đua bài những môn chính cho ngày mai. Đã để sẵn bài cho đám nhỏ viết, chiều mai vào sẽ ... với những nhí không viết bài.
Đám nhí của tôi năm nay quả là ... phải có biện pháp mạnh nếu không thì chỉ có nước "bó tay".
Những lúc chúng say chuyện thì phải có cây thước.
Những lúc chúng bỏ thức ăn (không muốn ăn bỏ ngay thức ăn vào thùng rác) thì phải có những câu chuyện "nhân quả"
Dạy chúng tập thương người thì phải có những câu chuyện người lớn.
Muốn chúng cố gắng học thì phải vừa khen vừa phạt thì chúng mới chịu.
....
Nhưng tất cả chỉ có tác dụng với lượng thời gian không quá 1 tuần.

Giá như bọn nhỏ năm nay được như những năm trước, thấy cô gục đầu xuống bàn là chúng biết ngay cô bệnh, cần nghỉ ngơi, là tự nhiên chúng xì xào bảo nhau "Im lặng cho cô nghỉ".

Ngày an lành!

Không có nhận xét nào: