Thứ Ba, 12 tháng 1, 2010

LQ: 12 tháng giêng



Sáng nay hì hụi thanh toán công việc của ngày bởi chiều nay tôi chuồn.
8:30 cũng gần xong, dư giờ để luyện mẫu, ngán tận mang tai. Hai tháng qua không phải viết khỏe chi đâu, giờ lại cầm bút, nếu không chỉ toàn giun và gà bới. Thà cứ có mẫu, ai làm khác mẫu lúc đó cho tự quyết.
Gần 9 giờ sáng xuống nhà chuẩn bị giờ kế tiếp, gió lành lạnh làm nổi da gà. Thấy cH đang thơ thẩn, tôi phá
"Lạnh quá đứng gần cH cho đỡ lạnh nè." (hi hi hi ) Chị trêu "Có cách này hết lạnh nè để chỉ cho nhỏ." Không để chị nói cách gì, tôi oai oái "Thôi! Thôi, cho em xin." (cười khanh khách) CB thấy hai chị em cười nhướng mắt ra dấu thắc mắc. CH kể cho cB nghe, còn tôi chuồn lên phòng. CB "Ê, mày biết cách gì không mà lo chuồn ....?" (cười khúc khích) Biết hay không biết, không thành vấn đề, chuồn là thượng sách.
Vừa dùng cơm trưa vừa theo dõi bộ film Danh Gia Vọng Tộc của Đại Hàn, mấy tập gần chót này làm cái đứa ngang ngạnh tôi xụt xùi ...
Kết cục của film Đại Hàn có cái hay là tất cả hướng thiện.
Thường xem film có nội dung tranh giành, những lọc lừa, những thủ đoạn ác độc, trả thù, ... tôi sẽ bỏ không theo dõi tiếp mà đợi gần hết film mới xem cho biết kết cục. Bởi những cảnh đó làm tôi nhức đầu thêm, ngao ngán... Nhưng film này, có lọc lừa gian trá suốt nhưng vẫn theo dõi xít xao và còn rơi nước mắt.
Nhớ hai câu nói trong film:
- Mày là người nhưng lại hành động không giống 1 con người chút nào.
- Chẳng lẽ tiền bạc quan trọng hơn tình yêu, hơn lòng tin của người con gái anh yêu ?

Có những lúc muốn khóc nhưng không thể nào ..., những uất ức, đè nén, bị xử ép, .v.v.v nuốt tất vào, không như ngày trước bực là nói là viết. Nhiều lúc muốn xả bằng cách hét thật to lên ... nhưng chẳng bao giờ làm được. Nhờ những lúc bột phát ... xụt xịt này làm cho tôi đỡ xì chét.


Không có nhận xét nào: