Thứ Bảy, 31 tháng 10, 2009

Tuần cuối cùng tháng 10





Tuần cuối cùng của tháng 10 này rồi cũng qua vèo, nhanh đến mức tôi .... thấy buồn kinh khủng.



**** Thứ hai, nhiều phiền nhiễu và tin buồn từ đồng nghiệp cũ.

**** Thứ ba, "đẩy xe cháo" bù cho thứ tư bởi thứ tư trò thi môn Toán và xong giữa kỳ. Tuần trước vì bị bệnh và ngày trời mưa lớn quá nên đã nghỉ của trò mất 2 buổi rồi.

Đi phúng điếu, nhiều chuyện vui buồn ....

Thế là các anh chị em đồng nghiệp cũ của tôi đã có 3 người ra đi vì căn bệnh thời đại, ung thư.

Người ra đi đầu tiên là chị Sương, chúng tôi đưa tiễn đến tận nghĩa trang, dù rất xa xôi (đưa về quê), đường ngập nước vì mưa gió, đi qua cánh đồng khô cằn rồi lại đến chỗ toàn nước là nước. Huyệt của chị chìm sâu trong nước.

Người thứ hai ra đi là chị Gái. Chị mất tôi không hay tin vì bạn bè quên mất không báo tin cho tôi. Tôi ngày xưa hay nói chuyện với chị, cùng rủ nhau đến nhà chị mỗi khi có giỗ quảy. Chị rất hiền và đúng là bà chị Gái. Trong trường, ngày đó phái nữ chị là người nhiều tuổi nhất, giản dị và hiền lành.

Người thứ ba là P.

Thời nay, đa số cái chết đến thường là căn bệnh ung thư.

Làm sao có thể tránh khỏi khi chính con người tự đầu độc đồng loại của mình chỉ vì đồng tiền. Chẳng cần Ông Trời ra tay con người cũng tự hủy diệt nhau rồi.

Nói thế ai cũng hiểu con người hủy diệt nhau bằng cái thứ gì rồi, chẳng cần phải đến súng ống đạn dược, nội lương thực hàng ngày cũng đủ rồi.

Lại chỉ còn "Trời kêu ai nấy dạ!" khi ta không thể nào thay đổi...



Hôm nay trò thi, lại có chuyện dây vào người làm bực mình ngay sáng sớm, dù tôi đã cố tình lảng tránh. Nhỏ ... cứ cằn nhằn việc sợ trò bị điểm không đúng với thực lực. Tôi cười, học sao thì thể hiện điểm trên bài thi, mới kỳ đầu thôi còn 3 kỳ nữa, để cho trò cố gắng và phụ huynh để ý việc học của con cái hơn, không giao khoán cho giáo viên. Nhưng rồi tôi cười ngầm hiểu ra nhò "đẩy xe cháo" nhiều quá đến nửa số nên lo là phải...

Còn với tôi lại khác, trung thực và công bằng, phải học bài ở nhà mỗi ngày, nếu có thêm kèm với việc kèm thêm ngoài giờ thì tốt; còn nếu về nhà chỉ chơi và chơi chẳng xem bài vở gì thì có kèm cỡ nào cũng ... oải.



**** Thứ tư, cũng đã tránh phiền phức từ nhỏ ..., tôi chẳng nói chẳng rằng, cũng chẳng quan tâm lời ta thán, nhưng vẫn bị giận lẫy - bực mình.

Trong cuộc họp trước khi xuống phòng thi, yêu cầu hướng dẫn chứ không chỉ bài, câu này khó tìm học sinh giỏi. Nhỏ đi chỉ bài cho phòng đó, rồi phòng mình giám thị làm đúng thì nhỏ cằn nhằn. Chấm bài câu đó làm không đúng mất tròn 1 điểm, nhỏ lại qua bên tôi cằn nhằn, vặn vẹo dù tôi chẳng thể giải quyết giúp nhỏ được gì cả. Giải đáp công bằng:
- Thì người ta làm đúng hướng dẫn của cm, làm sao em cằn nhằn người ta được.
Nhỏ liền nói :
- Vậy là em chỉ cho lớp đó là không đúng nguyên tắc. Từ lần sau em sẽ không chỉ cho lớp nào hết.

Nhỏ vừa nói vừa giận dỗi bỏ về.
Tôi lắc đầu cười, thầm nghĩ :" Đụng tới quyền lợi là .... như thế đó!"

**** Thứ năm, mời vị phụ huynh nhất định nói tôi đã nhận tiền họ gởi đóng tiền phí BT tháng 10 cho trường giùm họ. Tôi cứ áy náy trong lòng "Không biết tôi có nhận tiền của họ không ????? Tôi mà quên thì khốn cho cái thân tôi!"
Đây là 1 bài học cho tôi, nhất quyết kiên quyết không cả nể nữa, nếu không tôi sẽ còn bị phiền và áy náy hoài.
Đụng tới quyền lợi (vật chất , tiền bạc, danh ...) là ai cũng sửng cồ lên hết.

Hôm nay mới tranh thủ đi làm cái hàm duy trì của răng. Răng tôi với tôi chưa ưng ý, chưa tròn, chưa đều, nhưng đành chịu vì sức khỏe tôi không cho phép. Thôi thì như thế cũng đã đẹp hơn xưa rất nhiều. Tôi có thể cười thoải mái mà không phải e dè sợ sệt "răng chó"

**** Thứ sáu hôm nay tôi đã nhất định dứt bỏ tất cả, tranh thủ 1 tiếng 30' trống tiết phóng ngay vào Nhà nguyện Đền Thánh Giuse. gần đến giờ " đẩy xe cháo" thì trời đổ mưa to quá chừng chừng. Mưa to là tôi ngao ngán, đường ngập nước, sợ trò bệnh và bản thân tôi cũng phải giữ sức khỏe với mưa gió. Trò thấy mưa, thấy nước ngập là mê chứ đâu có biết nguy hiểm rình rập và bệnh sẽ xuất hiện bất cứ lúc nào.

Tôi đoán thế nào tối nay cũng nhận được điện của chị. Mua than thì bao nhiêu tôi cũng sẵn sàng nghe hết, dù có nhiều lúc nghĩ : Sao có thể nói là ... nhưng vẫn nhắc lại hoài, sao không thể ráng giảm 1 chút khi mình có suy nghĩ cho người bạn đời giữ tròn đạo nghĩa. Được như thế thì tuyệt quá! Mà thú thật, ai gặp cảnh thế cũng sẽ chẳng thể quên mà ráng giảm 1 chút như tôi nghĩ. Cảnh thế nói xin lỗi cho tôi vơ đũa cả nắm, đến Bụt cũng còn động đậy .... Có bị đứt tay mới thấy xót!
Khoảng 9:30 tôi lên chuẩn bị ngủ vì bù ngổn quá thì chị gọi rủ mai xuống ăn. Hìhì tánh tôi hỏng khéo, và bảo toàn sức khỏe tôi sẽ không ra ngoài ăn, chỉ ăn ở nhà, với rau rá càng cẩn thận hơn dù là ở nhà. Tôi từ chối ngay. hìhì.
Tánh tôi thế thì làm sao mà phù hợp với .... chứ!
Chị muốn tôi kể cho n. nghe tất cả những chuyện đang diễn ra. Tôi thì không muốn, chỉ thông tin những gì thuộc về sức khỏe của bn, còn gia đình xào xáo, bất hòa, tính xấu v.v.v. tôi chẳng muốn phiền.
Tôi suy nghĩ ....

Quyền lợi!?


**** Thứ bảy hôm nay, chat với nhỏ V, hahaha hai đứa tôi cười nắc nẻ, không gặp thì thôi mà hễ gặp nhau là ôi thôi đủ chuyện để nói. Mà, hỏng phải 8 ta bà đâu nha, 8 vào việc đàng hoàng đấy.
Trong cả đám huynh trưởng nửa vời chúng tôi ngày xưa, chỉ có V là nắm giáo lý vững và kỹ nhất. Vì thế mà dù đã sống ở Mỹ hơn nửa đời (tính đến hôm nay) nhỏ vẫn theo và dạy giáo lý bằng tiếng Việt cho thiếu nhi ở nhà thờ. Bà Sơ và Cha ở đó còn muốn nhỏ dạy cả cho lớp giáo lý Tân Tòng. hìhì nhỏ ngán quá từ chối ...
Nhưng nhỏ đúng là ... hìhì không tin vào duyên số, cái đó chỉ là cái cớ để đổ. Không chín chắn quyết định việc, cứ hời hợt hoặc chưa đủ chín đã quyết định xong rồi để đổ vỡ, rồi lại gán cho "tại cái số em nó thế" để rồi qua, rồi lại quyết định - sai -> tại cái số -....
Quay lại từ "Đám huynh trưởng nửa vời" vì ngày xưa chúng tôi chỉ mới bắt đầu học tập chính thức cho việc làm huynh trưởng thì Bố 1 nhiệm kỳ nữa; nhưng lúc này chương trình học của chúng tôi bị gián đoạn.
Mà, hìhì theo thời gian tôi chẳng nhớ gì cả, giờ sắp vằm rồi tôi lại càng rát sinh hoạt, thụ động kinh khủng.

Nói chuyện với V, hìhì, nhỏ nói làm tôi cười khì khi nhỏ nói "Chẳng lẽ Chúa thử thách thế sao ?" ....


Tôi lại ngẫm nghĩ đến chuyện người thân của n. Quyền lợi ???

Xưng tội với Bố H. Đấm lưng cho Bố bằng cây cào đông y, da bố cứng chẳng khác nào đặt 1 tấm bìa cứng khoảng 3 - 5 ly lên người Bố. Tôi gởi bì thư muốn Bố dâng 1 thánh lễ cầu nguyện cho chính Bố.
Tháng 11 là tháng Các Linh Hồn, cần phải hãm mình, hy sinh nhiều để xin lễ cho Các Linh Hồn, xin được càng nhiều Thánh lễ càng tốt cho các Ngài; cũng như tập làm nhiều việc bác ái trong tháng này dâng cho Các Linh Hồn, trong đó có Tổ tiên - Ông Bà và Ba Mẹ.

Hết tháng 10.

Không có nhận xét nào: